Khi Lâm Tiểu Nguyệt bước vào trong trường, nhìn thấy Nhan Dương cao hơn 1 mét 8 bị mấy đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi bắt quỳ xuống làm ngựa cưỡi, thậm chí có tận hai đứa leo lên người anh!
Hình ảnh này, làm cho Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng tức giận!
Một giây, cô di chuyển người dậm chân tiến lên phía trước, nắm lấy tay của Vương Tiểu Sinh rồi túm cả người cậu ta lên.
“Tên nhóc con này! Cháu đang làm cái gì vậy!”
Vương Tiểu Sinh chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt, nhưng mà cậu bé chẳng hề sợ cô một chút nào, ngẩng cổ đáp lại, “Chúng cháu đang chơi trò chơi với tên ngốc này, dì quản làm gì chứ! Dì là ai chứ!”
“Dì là vợ anh ấy!”
Lâm Tiểu Nguyệt xắn tay áo chống nạnh, lộ ra ánh mắt hung ác nhất trừng Vương Tiểu Sinh.
Vương Tiểu Sinh sửng sốt một chút, sau đó lại trực tiếp ôm bụng cười to, “Ha ha ha! Tên ngốc cũng có vợ! Ha ha ha ~”
Thái độ cười nhạo của Vương Tiểu Sinh tràn ngập thói hư tật xấu, nhưng mà, mấy đứa nhỏ khác ở bên người cậu bé cũng không để ý cậu, sôi nổi cười nhạo!
“Ha ha ha, chưa bao giờ nhìn thấy tên ngốc nào có thể lấy được vợ!”
“Tên ngốc cũng có thể cưới được vợ! Ha ha ~”
Những tên nhóc bặm trợn này, cứ nói lặp đi lặp lại, chỉ sợ tìm thiếu từ để chế nhạo người khác.
Lâm Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn mấy đứa nhóc tác oai tác oái này, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-song-cung-vai-ac-ba-nhan-cach/2574704/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.