Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Vi Vi hoàn toàn không phải loại người hay xấu hổ, nhưng tình cảnh này cô quả thực có chút chống đỡ không nổi, chỉ có thể cúi đầu càng lúc càng thấp... cho đến khi cả người đều hoàn toàn dựa vào sau lưng Trình Diễm, mặt vùi vào một bên cổ của anh, xấu hổ nói: “Trình Diễm, anh đi nhanh đi!”
Hơi thở ấm áp của vợ phả bên tai, đoàn trưởng Trình bình thường vác mấy chục cân chạy đường dài không chút áp lực nào, thời khắc này bước chân bỗng nhiên chao đảo. Nghe thấy trong giọng nói của Thẩm Vi Vi có chút ngại ngùng, đáy mắt anh xuất hiện ý cười nhưng giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: “Được.”
Lữ đoàn trưởng Trương đã sắp xếp để Trình Diễm đi thực hiện nhiệm vụ, không chỉ một mình anh mà còn có hai tiểu đội dưới quyền. Ngoại trừ Lý Trường Vĩ, người còn lại chính là Phương Đại Lực.
Lý Trường Vĩ thông báo cho Trình Diễm xong, ngay lập tức đi tìm Phương Đại Lực.
Lúc này Phương Đại Lực đang bị người ta kéo lại hỏi thăm ở trước cổng lớn của đại viện.
Đương nhiên là hỏi về việc của Thẩm Vi Vi rồi. Tất cả đều rất tò mò, nhưng Thẩm Vi Vi mãi vẫn chưa thấy trở về, mọi người lại không thể xông vào trong bệnh viện để xem được, vừa lúc Phương Đại Lực đi ngang qua, đương nhiên không thể để cậu ta chạy rồi.
“Đại Lực, cậu là người đi theo đoàn trưởng Trình lâu nhất. Cậu nói cho chúng tôi biết với, vợ của đoàn trưởng Trình sao rồi?”
Phương Đại Lực: “...”
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-me-ruot-phao-hoi-trong-sinh/4382870/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.