Trong sân, mọi người đã chuyển sang giai đoạn tranh luận. Chủ yếu là có hai luồng ý kiến. Một bên nói làm kinh doanh chỉ có những kẻ không có việc làm mới làm. Có công việc đàng hoàng, ai lại đi làm cái việc mất mặt này. Bên kia thì hoàn toàn ngược lại, nghĩ rằng có công việc đàng hoàng, làm thêm chút buôn bán cũng không sao, không thấy nhà Cố Lập Đông kinh doanh rất phát đạt sao, còn bán hết tương đậu của con rể nhà họ Tôn. Hà Ngọc Yến nghe đến đây, vỗ vỗ vai chồng: "Xem kìa, anh đã trở thành tấm gương rồi đấy." Cố Lập Đông thấy nụ cười tinh nghịch của vợ liền vui vẻ cười to một tiếng. Hai ý kiến này anh cũng không nói được bên nào hay hơn. Dù sao, bây giờ vẫn còn nhiều người thấy mất mặt nếu họ buôn bán gì đó. Nhưng việc này cũng thật sự kiếm được tiền. Nhờ vào kinh doanh mà cuộc sống nhà anh mới ngày càng khấm khá. Nhưng một công việc đàng hoàng sẽ mang lại cho họ nhiều bảo đảm hơn như lương thực cung cấp hàng tháng, tem phiếu định mức, y tế các thứ. Những thứ đó không thể có được dựa vào việc kinh doanh. Hai vợ chồng đang nhỏ giọng nói chuyện về vấn đề này, bất ngờ có người gọi họ: "Lập Đông, Lập Đông, cậu qua đây một chút." Người gọi là ông Tôn nhà họ Tôn. Ông mặt đỏ tía tai, rõ ràng là tranh luận rất hăng. Hà Ngọc Yến liền đi theo xem có chuyện gì xảy ra. "Lập Đông, tuy rằng chúng tôi là bậc trưởng bối nhưng luận về khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629494/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.