Ba giờ chiều, Hà Ngọc Yến và chị Hoàng mang theo một đứa trẻ và một con ngỗng về nhà trước. Các cô hái được rất nhiều rau, buổi tối chuẩn bị làm sủi cảo nhân rau. Sủi cảo dùng bột mì mà Ngọc Yến mang đến. Nhân sủi cảo là thịt, là những thứ anh La mang về. Thật sự Hà Ngọc Yến không có tay nghề làm vằn thắn. Trừ việc có thể nấu một ít canh dưỡng sinh ra thì cô không giỏi gì cả, vì thế cô giúp nhặt rau. Chuyện cán mỏng vỏ sủi cảo thì chỉ có thể để những người khác làm. Đúng lúc mọi người đang nỗ lực làm việc thì thấy một bác gái đến trước hàng rào tre hô to: "Mẹ A Sinh ơi! A Tài nhà bà đúng là bị điên rồi. Nghe nói cậu ta đến công xã gọi điện thoại cho nhà chồng tương lai của Nhị Nữu, nói lễ hỏi không mang đến hai trăm thì không gả con gái nữa." Lời này khiến cho mẹ La đang cán bột ở nhà chính cũng phải nhanh chóng chạy ra. "Thím nói cái gì cơ?" Mẹ La thật sự bị chấn kinh rồi, cho rằng mình nghe nhầm. "Tôi nói A Tài nhà bà điên rồi. Nơi này nhìn xem có nhà ai đòi hai trăm đồng làm lễ hỏi cho con gái chưa. Người ở thành phố cũng chỉ mấy chục đồng mà Nhị Nữu của bà cũng chỉ là một đứa con gái nông thôn bình thường. Vậy mà A Tài dám đòi người ta hai trăm đồng." Mẹ La nghe tin này cũng rất kinh ngạc. Gia đình bọn họ ở nơi này, khoảng cách đến thành phố cũng không xa, tiền lễ hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4623176/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.