Tưởng tượng đến tấm ván đinh mà Lâm Ngọc Trúc chế tác, hiện tại toàn bộ nhà chung đều có chung nhận thức là, tiểu nha đầu nhìn qua mặt non yếu đuối này lại chính là người tàn nhẫn độc ác, giết người không thấy máu.
Không thể chọc, tuyệt đối không thể chọc.
Tất nhiên đây đều là về sau mới nói.
Lâm Ngọc Trúc tạm thời còn chưa biết tâm tư của những người này, hiện tại đang nghe miệng nhỏ của Vương Tiểu Mai bô bô phun tào Chương Trình đây.
"Các ngươi không biết đâu, lúc ấy ta nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy, tưởng là tất cả đều cho ta, còn suy nghĩ, bảo bọn họ cầm về, cuối cùng thì hay rồi, hóa ra tất cả đều là tặng cho Lý đại mỹ nhân, chỉ để lại cho ta hai gói bánh ngọt, đều là nhờ ánh sáng của ngươi, hay là lát nữa ta đưa sang cho ngươi, ha ha."
Lý Hướng Vãn xoa trán, nhìn vẻ mặt xem kịch của Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai, vừa bực mình vừa buồn cười.
Vương Tiểu Mai tuy rằng ngoài miệng trêu ghẹo cô, nhưng ánh mắt trong trẻo, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.
Hiển nhiên không có ý ganh ghét, càng không có tâm tư gì phức tạp.
Lý Hướng Vãn nhìn Lâm Ngọc Trúc, khó trách nàng lại thân thiết với Vương Tiểu Mai.
Lúc trước là do cô nhìn lầm.
"Mấy quà tặng đó, các ngươi đều lấy một chút đi?" Đối với người một nhà, Lý Hướng Vãn đối với vật ngoài thân luôn luôn không quá để ý.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/3653249/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.