Nhìn Lý Hướng Bắc đầy mặt phong sương, trong tay còn xách theo hành lý, Lý Hướng Vãn liền biết là người này nhất định còn chưa về sân trước đâu.
Có chút bất đắc dĩ nói: "Sao đã trở lại rồi?"
Cô cho rằng còn phải mấy ngày nữa hắn mới trở về chứ.
Lý Hướng Bắc hai mắt sáng ngời, "Không yên lòng, nên trở lại sớm một chút."
Lý Hướng Vãn nghe hiểu, trong lòng xao động, đôi mắt ẩn chứa tình cảm cụp xuống.
Lý Tự Lập nhìn Lý Hướng Bắc trước mặt sáng lấp lánh, ngóng trông hai người này có chút gì đó.
Tay Chương Trình đặt ở trên đùi chậm rãi nắm thành quyền.
Tiểu Hoan Lạc nhìn bên này lại nhìn bên kia, trong lòng nhẹ thở dài.
Thầm nghĩ, Tiểu Trình ca ca hình như thích tỷ tỷ xinh đẹp kia, hiện tại hay rồi, tỷ tỷ xinh đẹp hình như cũng có người mình thích, người lớn thật là phức tạp.
"Bị thương ở đâu?" Quấn quýt si mê nhìn đối phương, trong lòng lại càng quan tâm đến thương thế của cô ấy.
Quan tâm trong giọng nói chân thành hơn Chương Trình nhiều.
Vương Tiểu Mai lặng lẽ sờ sờ mũi, nàng muốn rời khỏi đây quá...
"Vào núi, không cẩn thận dẫm phải bẫy thú." Lý Hướng Vãn yếu ớt nói.
"Ngày mùa đông thế này sao lại vào núi? Hiện tại thế nào rồi? Có thể đi lại không?" Lý Hướng Bắc cau mày, vừa là trách cứ, vừa là bất đắc dĩ hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi lại." Lý Hướng Vãn nhìn phòng đầy người, có chút xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/3649097/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.