Chị dâu con cũng không muốn đi gặt cỏ heo, con còn đi gặt. Lấy ít giờ công, sau này sao ăn cơm đủ no được?"
Thẩm Gia Thụ nói: "Mẹ, sau này con ăn ít một chút."
"Con không nuôi vợ từ nhỏ à?" Lưu Quế Hoa chất vấn.
Thẩm Gia Thụ nói: "Chuyện này... Ngộ nhỡ vợ con đồng ý nuôi con thì sao?"
"..." Trong lòng Lưu Quế Hoa tức giận đến buồn bực.
Thẩm Gia Thụ sợ chọc bà tức giận nguy hiểm đến tính mạng, anh an ủi: "Mẹ, đây chỉ là tạm thời thôi, mẹ yên tâm, sau này con có thể trải qua ngày tháng tốt lành. Con không làm việc nhà nông được, có lẽ sau này con làm được việc khác thì sao?"
"Bánh từ trên trời rơi xuống à." Lưu Quế Hoa càng tức giận hơn: "Nông dân không trồng trọt còn muốn lên trời à!"
"Chờ cha trở về sẽ phạt con."
Lưu Quế Hoa hung hăng nói, tiếp tục đi nấu cơm.
Tâm trạng của Thẩm Gia Thụ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Bây giờ anh đang rầu rĩ không biết có nên ăn cơm chùa không.
Buổi tối, người nhà họ Thẩm trở về, biết Thẩm Gia Thụ muốn đi gặt cỏ heo thì sắc mặt thay đổi.
Người đã lớn thế này lại còn không làm được việc kiếm sống.
Chị dâu cả Thẩm lo lắng sợ sau này liên lụy nhà mình. Dù sau sau này phân gia, cha mẹ chồng sẽ đi theo mình. Nếu cha mẹ chồng vẫn luôn thương nhớ lão Tứ, vậy chẳng phải cần trợ cấp à?
Chị dâu hai không nghĩ nhiều như thế, nhưng cô ấy đã quyết định phải dạy dỗ con trai nhà mình, kiên quyết không thể để biến thành người như lão Tứ.
Sau khi Thẩm Kim Sơn uống mấy hớp rượu lại muốn cầm chổi đánh người.
Thẩm Gia Thụ nhìn dáng vẻ ông cụ như muốn đánh người, lập tức khóa trái cửa phòng lại.
Thẩm Kim Sơn thở phì phò nói: "Cút ngay cho tao, đừng tưởng rằng trốn tránh thì không sao. Gặt cỏ heo? Mày không thấy ngại à! Mày có phải đàn ông không?"
"Bây giờ con vẫn là một chàng trai." Lần đầu quý giá của anh vẫn còn đây.
Thẩm Kim Sơn tức giận đạp cửa, Lưu Quế Hoa ngăn lại, không phải thương xót con mà là tiếc cái cửa.
"Cha nó, đừng đạp cửa, đạp hỏng cửa còn phải sửa đó."
Anh hai Thẩm Gia Đống nói: "Cha, không sao đâu, con sửa, không phí công."
Anh ba Thẩm Gia Lương: "..." Ác thật, đúng là anh ruột.
"Nếu không thì thôi đi." Rốt cuộc cũng là anh cả, Thẩm Gia Trụ là là người duy nhất trong anh em khuyên nhủ. Chủ yếu là tuổi lão Tứ quá nhỏ, còn có thể làm con trai anh, anh luôn cảm thấy lão Tứ còn nhỏ, từ từ sẽ lớn.
Thẩm Kim Sơn tức giận nói: "Bây giờ mặc kệ, sau này cha chết rồi, con thay cha nuôi thằng nhóc này à?"
"..." Thẩm Gia Trụ suy nghĩ, nghĩ xem nên xen vào không.
Cuối cùng vẫn không chen vào nữa.
Thẩm Gia Thụ ở trong phòng gọi bà nội, gọi đến Thẩm Kim Sơn đỏ ngầu cả mắt.
Ông nhớ trước khi mẹ qua đời từng kéo tay ông gọi lên Gia Thụ.
Nói muốn tìm vợ cho Gia Thụ.
Thẩm Kim Sơn biết, lý do mẹ ông đối xử tốt với Gia Thụ không chỉ vì Gia Thụ do bà nuôi lớn, mà vì dáng vẻ Gia Thụ giống em trai bị chết đói Ngân Sơn của ông. Cho nên bà cụ có gì mới đều muốn cho Gia Thụ ăn.
Người trong nhà thấy ông cụ vẫn chưa đánh người mà nước mắt đã rơi đầy mặt, lập tức im lặng.
Được rồi, không ai quản được lão Tứ nữa rồi.
Trốn thoát một kiếp, Thẩm Gia Thụ khẽ thở ra.
Đúng là cha giống bà nội.
Điều duy nhất chính là cha Thẩm Kim Sơn không thể cho anh một núi vàng thật.
Ngày hôm sau bắt đầu ra ngoài làm việc, cuối cùng Thẩm Gia Thụ không cần người khác gọi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]