Ai cũng nói gặt cỏ heo nhẹ nhàng, anh muốn xem nhẹ nhàng thế nào. 
Trước khi ra ngoài, anh mỉa mai mấy người anh em của mình. 
Đặc biệt lão Nhị và lão Tam. 
"Người ta nói anh em như thể tay chân, lúc cha đánh em hai người không hề ngăn cản, còn châm ngòi thổi gió, hận không thể đi lên giúp đỡ. Nếu không phải bà nội bảo vệ em, có lẽ bây giờ em bị đánh gãy chân rồi." 
Anh ba Thẩm Gia Lương nói: "Đây không phải là khi em còn bé không bị đánh nên giờ đánh bù à?" 
Thẩm Gia Thụ nói: "Anh ba, em nói anh biết, làm em không hài lòng thì khi anh kết hôn, em sẽ ngồi trước cửa sổ của anh cả đêm!" 
Mặt Thẩm Gia Lương tái đi. 
Thẩm Gia Đống nói: "Lão Tam đừng sợ, đến lúc đó anh và anh cả nhốt nó trong phòng." 
"Nhốt, tốt nhất là nhốt cả đời, em không cần đi làm." Thẩm Gia Thụ cười đắc ý: "Chỉ cần được thả ra, em sẽ ngồi trước cửa sổ phòng hai người." 
Thẩm Gia Đống cảm thấy nắm đấm của mình cứng lên rồi. 
Thẩm Gia Thu thở dài: "Nó còn nhỏ tuổi, được rồi." Người hơn ba mươi tuổi tức giận với một người chưa tròn hai mươi có ý nghĩa gì chữ? Chờ đủ hai mươi hãy đánh. 
Thẩm Gia Thụ trút giận, tâm trạng tốt, chắp tay sau lưng bắt đầu làm việc. 
Lúc đến nhà kho lấy dụng cụ làm việc, anh không đắc ý nổi nữa. Lý Thanh Thúy nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng như mặt trời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phu-tam-dai/2690723/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.