Thiếu An nghe vậy thì yên lặng gật đầu, cậu vẫn cứ cho là sau khi mình bỏ học đời này cũng chỉ có thế, giống như phần lớn người đồng lứa trong Lâm Gia Trang, xuống ruộng làm công, kiếm tiền, qua mấy năm lại kết hôn sinh con, cả một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng nhất cử nhất động gần đây của Sở Du lại dấy lên trong lòng cậu một ngọn lửa nho nhỏ, để cậu thấy hy vọng, có lẽ, cuộc đời của cậu cũng sẽ có cách sống khác.
Bời vì đuổi kịp giờ xe lừa chạy nên hai chị em phải vào nội thành lúc 7 giờ, trước đó Sở Du từng tới cho nên nhớ kỹ đường tới xưởng bông vải tơ lụa như thế nào, cô trực tiếp lên xe lừa đi tới cửa xưởng bông vải tơ lụa, nơi này nếu ai muốn mua chút thức ăn sáng đều phải đi qua, nhiều người, mà công chức trong xưởng cũng giàu có cho nên sức mua rất lớn.
“Chị, chúng ta phải cẩn thận một chút, lỡ như có lãnh đạo trong xưởng đi ra nhìn thấy phải làm sao bây giờ?”
“CHị hiểu mà, nếu như gặp phải chúng ta phải rời đi thật nhanh.” Sở Du dừng xe lừa ở bên trong ngõ nhỏ.
Rất nhanh, các bà nội chợ lần lượt xách theo giỏ rau đi tới, tất cả mọi người trong xưởng bông vải tơ lụa đều biết nhau, cho nên đi thành tốp năm tốp ba, Sở Du nhìn thấy thấp giọng hô: “Bán trứng gà! Trứng gà rừng trên núi! Nhiều dinh dưỡng! Trứng lớn, vô cùng thơm ngon!”
Tiếng kêu này khiến mấy người phụ nữ lập tức dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200044/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.