Sở Du cầm 20 khối tiền đi ra khỏi thành, thuận lợi tụ hợp với Thiếu An, Thiếu An vốn là một người cơ linh, cắt đuôi mấy người dân binh kia không thành vấn đề đối với cậu nhóc, cậu nhảy lên xe lừa, vội vàng hỏi Sở Du: "Chị, sao rồi ạ? Có kiếm được tiền không?"
Sở Thanh tranh trả lời: "Nhìn cái bộ dạng của em kìa! Kiếm được!" Sở Thanh vỗ vỗ miệng túi của mình, một chồng tiền hào thật dày.
Thiếu An cực kỳ kích động."Thật sự kiếm được 20 khối ạ?"
"Còn không phải vậy hay sao! Đủ 20 khối tròn trịa! Sở Du em thật là có năng lực, chị làm sao cũng nghĩ không ra, Sở Du bán chút ít lá dâu đã có thể kiếm được hai mươi khối!" Sở Thanh cực kỳ bội phục.
Sở Du cười cười, ba chị em hết sức cao hứng bắt đầu lên đường về nhà, sau hơn 2 giờ, xe lừa đi qua cầu nhỏ tiến vào làng, đến cửa chính của làng, Sở Du xa xa đã nhìn thấy Trần Ngọc Mai đang ngồi ở cổng phơi khoai lang dẻo, thấy mấy người bọn họ, Trần Ngọc Mai hừ lạnh một tiếng, không biết đang lầm bầm câu gì, mặt không đổi sắc quay người đi vào trong nhà.
"Sở Du, đừng để ý tới bà ta!" Sở Thanh nói.
"Em biết." Sở Du cười cười.
"Mẹ. . . Kiếm được tiền á!" Lâm Thiếu An, cái tên lớn giọng này vừa vào cửa liền hô.
"Xuỵt. . ." Tần Mỹ Lệ liếc mắt nhìn sang nhà của Trần Ngọc Mai, Thiếu An vội vàng nhỏ giọng một chút, cậu vui vẻ nói: "Mẹ! Chị hai của con thật lợi hại!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200036/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.