Những người khác cũng không ngừng nuốt nước miếng.
Sở Du cười nói: “Mẹ, con lấy xì dầu trộn với một ít ớt, hành, rồi cắt đậu hũ ra thành khối, cả nhà chúng ta cùng ăn đi, ăn dư thì để lại ngày mai.
“Cũng được.” Tần Mỹ Lệ đồng ý.
Sở Nhạc vô cùng vui vẻ, vỗ tay: “Có thể ăn đậu hũ rồi.”
Sở Du đi pha nước tương, lúc này đã trễ rồi nên không có lửa, không còn cách nào có thể chưng đậu hũ được. Cũng may đậu hũ rất thơm, ăn sống cũng không sao, sau khi đậu hũ được xối nước tương lên trên, ăn vào trong miệng có mùi thơm của đậu nành, vị cay, còn có mùi của tỏi, Sở Du không thể ngừng nhớ đến mùi vị này trong một thời gian rất lâu.
Cô đã như vậy, những người khác càng không cần phải nói đến. Sở Nhạc ăn xong còn trông mong mình theo đậu hũ, cô bé muốn ăn thêm một khối nữa nhưng đã bị Tần Mỹ Lệ gầm lên lấy về.
Đêm đó, Sở Nhạc ngủ mê nói mớ, cô bé đều nói về đậu hũ cả.
Cái bình xe bên trong miệng Tần Mỹ Lệ chính là phần dùng để ngồi ở phía sau xe lừa, được tạo thành từ hai tấm ván gỗ đặt đè lên hai cái bánh xe, hai bên ván gỗ xe có tay vịn, nhà nào có lừa thì dùng lừa để kéo, nhà nào có ngựa thì sẽ biến thành xe ngựa, đầu năm nay ngựa, trâu, heo đều là tài sản của nhà nước, tư nhân nuôi dưỡng rất là ít, nhất là trâu rất quý hiếm, tại thời đại này trâu dùng để cày ruộng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200022/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.