Trời chạng vạng tối, Sở Du mới phát giác Sở Nhạc đã ra ngoài rất lâu còn chưa trở về, cô nghi ngờ đi ra cửa nhìn. Sở Du đi đến trước cửa nhà chú ba thì nhìn thấy Sở Nhạc đang nói chuyện với một đứa bé trai.
Đứa bé trai này khoảng mười hai mười ba tuổi, chính là lão tứ Lâm Đại Lực nhà chú ba.
Lâm Bảo Vệ có bốn đứa con, lão đại là Lâm Chiêu Đệ mười tám tuổi, lão nhị Lâm Phán Đệ mười sáu tuổi, lão tam Lâm Tưởng Đệ, Trần Ngọc Mai muốn con trai đến điên rồi, vất vả sinh lão tam được ba năm thì sinh thêm Lâm Đại Lực, năm nay mười hai tuổi, rất được Trần Ngọc Mai cưng chiều, và cũng được ông bà cụ Lâm ưa thích, bình thường khi hai ông bà cụ có đồ ăn ngon, hay món đồ chơi vui nào cũng sẽ đưa cho Lâm Đại Lực đầu tiên.
Không phải sao, bà cụ cầm một viên kẹo mạch nha đến, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Lâm Đại Lực, còn cười dụ dỗ nói:
“Cháu ngoan, mau ăn kẹo đi này! Bà nội vừa mua cho cháu, rất ngọt!”
“Cháu thích ăn kẹo mạch nha nhất.” Lâm Đại Lực nhìn thấy kẹo mạch nha là lập tức đoạt lấy, thả vào miệng mình, liếm láp.
Sở Nhạc đứng bên cạnh trông mong nhìn theo, cô bé liên tục nuốt nước bọt.
Trẻ con thèm ăn vặt, nhất là nhà Sở Du nghèo như vậy, từ nhỏ Sở Nhạc cũng chưa từng được ăn đồ ăn vặt như thế, lúc này nhìn thấy kẹo làm sao có thể không thèm đây? Cô bé đáng thương nói: “Anh Đại Lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200013/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.