Hương vị của rau tàu bay rất kỳ lạ, rất nhiều người nói rằng ăn nó có thể phòng bệnh, nhưng Sở Du không thích mùi vị của nó, mỗi lần bà ngoại ăn món này thì cô đều bịt mũi lại, cũng không dám đụng đến. Nơi này rất thích hợp cho rau tàu bay mọc lên, đất hoang ở khắp nơi, dường như còn chưa có dấu vết có người từng đến cắt. Sở Du vội vàng lựa chọn một số phần non, cắt lấy một mớ.
Lúc cô đang muốn đi, cô lại phát hiện một khoảng đất xanh có một loại quả đỏ.
Là dâu đỏ! Sở Du vui vẻ, trong vùng đất đó có không ít dấu đỏ, địa phương còn gọi là mâm xôi, có chút giống với ô mai, nhưng bên ngoài là giống như bong bóng phình ra. Có thể ăn quả này để bổ sung vitamin, nhưng người xung quanh đây không ai ăn mâm xôi này cũng rất là kỳ lạ.
Sở Du hái rất nhiều mâm xôi về nhà.
Trước hết, cô xử lý rau tàu bay trước cho mấy giọt dầu ăn vào nồi, đập tỏi cho vào chảo phi lên, để có mùi thơm sẽ cho rau tàu bay vào. Mùi hương của tỏi lan ra, mùi thơm của rau tàu bay cũng lập tức tỏa ra, Sở Du hít vào một hơi, sau đó bày đồ ăn lên bàn, lại bưng bát cháo loãng ra.
Cô nhìn mặt trời trên đầu, hẳn là đã hơn mười một giờ, người làm việc cũng bắt đầu trở về rồi.
Đang nghĩ ngợi thì Lâm Húc Đống đã hối hả chạy vào, thèm thuồng nói: “Sở Du, em lại làm món gì ngon à? Từ xa anh đã ngủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200012/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.