Trường học đối tốt với mình như vậy, lãnh đạo học viện hỏi đến nơi, Diệp Tiểu Muội cũng không thể bại lộ bộ dạng không biết tiến thủ của mình được. Tuy cô không có ý tưởng gì nhưng miệng có thể nói mà, Diệp Tiểu Muội mở miệng liền tỏ ý cô cảm thấy ngoại ngữ quan trọng nhất là có thể nói, sinh viên của bọn họ, không có gì bất ngờ thì về sau đều làm thầy cô dạy tiếng Anh, dạy dỗ học sinh, nếu như bản thân mình cũng không dám mở miệng nói tiếng Anh, bản thân mình phát âm cũng không đạt tiêu chuẩn, đi ra ngoài không phải sẽ dạy hư con em, học sinh mình dạy ai nấy đều thành người ngọng tiếng Anh ư?
Cho nên vì sự nghiệp giáo dục của tổ quốc, Diệp Tiểu Muội quyết định làm từ cô, tiến hành dạy học hoàn toàn bằng tiếng Anh, nghĩa là tất cả mọi người trong lớp chỉ dùng tiếng Anh để giao lưu, lúc cô bồi dưỡng ở nước Mỹ các giáo sư đều là như thế này, bất kể những sinh viên này phát âm kém đi nữa, nói có vấp váp đi nữa thì các giáo sư đều sẽ cổ vũ họ nói hết lời, sau một thời gian ngắn, sinh viên bọn họ đều có thể trao đổi lưu loát cùng người ngoại quốc, hiệu quả rất rõ rệt.
Lấy ví dụ xong, Diệp Tiểu Muội lại tỏ ý họ nên dùng “công nghệ cao” trong việc dạy học, trên thị trường đã đưa ra máy ghi âm có thể phát băng từ, hoàn toàn có thể mua về cho các sinh viên nghe băng từ tiếng Anh, như vậy các sinh viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835907/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.