Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu lên, hưng phấn nói: “Hay là mua cơm rồi chúng ta ăn chung? Dù cho ăn không đủ no còn có thể gặm lương khô đỡ đói, có phải rất tuyệt bổng?”
Không ngờ có thể nghĩ ra cách cơ trí như thế, Diệp Tiểu Muội cảm giác mình quả nhiên là một thiên tài.
Tống Thanh Huy vô thức cúi đầu đối diện với cô, lại có mấy phần cảm động, quen biết Diệp Tiểu Muội lâu như vậy, từ trước đến giờ đều là cô tiến đến bên cạnh anh lừa ăn lừa uống, chưa từng nghĩ đến Diệp Tiểu Muội tham ăn như thế cũng sẽ chịu chia sẻ đồ ăn ngon với anh. Trái tim bị cô làm cho vừa mềm vừa ngọt ngào, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu, ngoài miệng vẫn kiên trì nguyên tắc nói: “Vậy em xuống trước đi, nên ăn cơm rồi.”
Bữa tối có thể ăn cơm hộp thơm ngào ngạt rồi, Diệp Tiểu Muội cảm thấy chờ mong gấp bội nên phối hợp xuống khỏi đùi anh Tống, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên giường như một đứa bé đợi anh Tống tìm lương khô cho cô.
Đương nhiên cô chỉ im lặng được trong chốc lát mà thôi, không có nghĩa là chuyện “vợ” kia đã qua. Cơm nước xong, Diệp Tiểu Muội lại lôi nó ra nói mà không hề có dấu hiệu báo trước: “Anh Tống, nếu chúng ta kết hôn rồi thì có phải em cũng nên nghĩ cho anh một cái tên thân mật không? Em không thích gọi “chồng” cho lắm, nghe không có chút phong cách tây nào cả.”
Anh Tống đang uống nước bị cô dọa cho sặc, ho dữ dội một hồi, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835749/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.