Vương Thúy Phân rất tán đồng gật đầu: "Đúng rồi, thực ra Tiểu Tống có đồng hồ đeo tay cũng đã rất có thể diện, nhà bọn họ mang đồ tới, chúng ta coi như quà cáp trả về, cũng có vẻ tự nhiên hào phóng."
Đội trưởng Diệp mím môi cười nói: "Trước khi bọn nó lên đường, nói không chừng còn có thể bắt vài con thỏ rừng gà rừng gì đó, đến lúc đó thương lượng với người trong đội một chút, chúng ta lấy hai con trước, để Tiểu Tống mang về cũng có thể diện."
Săn thú chính là chuyện của đội trưởng Diệp, Vương Thúy Phân phụ họa theo một câu, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đắc ý quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Muội: "Tiểu Tống đã nói mấy ngày này đưa đồ tới, có lẽ vải lần trước cha mẹ tịch thu cũng sẽ gom vào trong, dù sao cậu ấy giữ lại cũng vô dụng, vừa vặn cầm cho Tiểu Muội làm mấy bộ bộ đồ mới. Dù sao tới Bắc Kinh cũng phải ăn mặc có thể diện một chút, không để Tiểu Tống mất mặt mới được."
Cái này là chuyện Vương Thúy Phân phụ trách, đội trưởng Diệp cũng không chen vào được, Vương Thúy Phân nói xong lại quay đầu dặn dò hai đứa con dâu: "Tiểu Muội thêu thùa không tốt, các con làm chị dâu vất vả chút, lần này con bé gả đi, không cần các con vất vả mỗi ngày này nữa."
Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng mong chờ cô em chồng sau khi đi tới Bắc Kinh làm người bề trên, cũng không quên các anh trai chị dâu, hiện giờ đang lo không có cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835735/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.