Vương Thúy Phân sợ Tiểu Muội lại mè nheo, để lại danh tiếng không tốt trước mặt họ hàng, lên tiếng thúc giục: "Còn không nhanh đi đi."
Diệp Tiểu Muội nghe được giọng điệu nghiêm nghị của mẹ mình, không thể làm gì khác hơn là đi lấy tả.
Tống Tú Tú có mẹ mình giúp đỡ, trái lại chuyện thu thập tàn cuộc cũng không để cho Diệp Tiểu Muội làm, cô ta vui vẻ ôm lấy con gái đã thay tã sạch sẽ dỗ con bé nín khóc.
Mẹ Tống là một người đàn bà có trình độ khéo léo không phân cao thấp với Vương Thúy Phân, quay đầu lại thấy Diệp Tiểu Muội đang hôn cháu gái ngoại nhà mình, lập tức nở nụ cười hiền lành, tràn đầy vui mừng kéo tay Diệp Tiểu Muội khen: "Hơn một năm không gặp, Tiểu Muội cũng đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện, nghe nói hôm nay chuyện trong nhà đều là cháu lo? Đợt này chị dâu cháu sinh con ở cử, cũng may có cháu."
"Một cô gái thông minh lại có bản lĩnh như vậy, cũng không biết nhà ai có phúc..."
Đúng là Diệp Tiểu Muội rất thích nghe người ta khen mình, nhưng cô chỉ thích người ta khen mình xinh đẹp và thông minh thôi, cô không thích nghe người ta nói cô hiểu chuyện có bản lĩnh, đây không phải là có ý để cô tiếp tục cố gắng, tiếp tục làm người giúp việc sao.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian này cô làm bảo mẫu quá mệt quá thảm, bị dọa sợ đến mức cũng không muốn sinh con, nghe được lời như vậy lập tức cảm thấy khó chịu, vội vàng đặt Diệp Đai Muội vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835664/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.