Diệp Tiểu Muội có thể hiểu được tâm trạng của anh Tống, đương nhiên sẽ không lưu ý chút lơ là ấy, vẫn như cũ dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh Tống, cũng chăm chỉ không ngừng thổi phồng nịnh hót: "Anh Tống đúng là có dũng có mưu, vận may còn tốt như thế, quả thực là đứa con được trời chọn mà, sau này phải mỗi ngày vào núi săn thú, tranh thủ bắt thêm mấy con heo rừng trở về nha!"
Ánh mắt của anh Tống lơ lửng, tiếp tục giờ vờ không nghe thấy, sắc thái trên mặt lại lặng yên sâu hơn.
Nhưng anh giả bộ không thấy Diệp Tiểu Muội cũng không quan tâm, Diệp Thư Hoa chưa bao giờ là người không có tiếng tăm gì, đứng chung một chỗ với anh cả Diệp thổi phồng, anh hai Diệp nghe thấy lời của em gái, như tiêm m.á.u gà nói: "Chuyện này là đương nhiên, vốn hôm nay là ngày cuối cùng săn thú, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi chờ tới tết, thế nhưng lúc trở lại bọn anh đã thương lượng một chút, trước giao thừa cũng phải đi dạo trong núi, nói không chừng còn có heo rừng hay con gấu bị mù nào đó!"
Sự hăng hái của anh hai Diệp nhận được tán dương của mọi người, thành viên đội săn cũng dồn dập gia nhập hàng ngũ tiêm m.á.u gà khoe khoang. Người có công lớn nhất lại vẫn không nói một lời, nhìn kỹ còn có thể phát hiện, đỏ ửng trên mặt anh cũng không hề biến mất, bởi vì ánh mắt Diệp Tiểu Muội còn dính lên người anh như keo dán không chịu dời, tầm mắt quen thuộc nóng rực này khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835605/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.