Cha đội trưởng vì chăm sóc cho những người yếu trong đội, không thể tránh khỏi hy sinh một ít lợi ích của đội viên chính thức trong đội săn. Chẳng qua Vương Thúy Phân giải thích chuyện này cũng nên làm, thanh niên trí thức được đội trưởng Diệp tốt bụng chăm sóc, nhưng những người già yếu bệnh tật thì là người lớn lên ở đại đội Song Cương, mấy đời tổ tiên đều sống ở chỗ này, núi là của Song Cương, tất nhiên đồ ở trong núi cũng phải có một phần của bọn họ.
Vương Thúy Phân vừa giải thích vừa nhanh nhẹn xử lý xong chiến lợi phẩm được chia treo ở trong sân phơi nắng.
Diệp Thư Hoa không cảm thấy hứng thú đối với quan hệ bối cảnh bên trong đội săn, nghe vào cũng không hiểu gì cả, không thể làm gì khác hơn là nhìn thịt treo đầy sân điên cuồng chảy nước miếng, thậm chí còn có một loại bực bội và khó xử "sở hữu hậu cung ba nghìn lại không cứng nổi".
Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng không có một ngày hai mươi bốn giờ đều cũng ở chỗ đó chảy nước miếng, trên thực tế cô cũng rất bận rộn. Bởi vì mấy ngày năm trời trong nắng âm, Vương Thúy Phân dẫn cô và chị dâu cả chị dâu hai đi giặt rửa sạch đồ trong nhà, trong đó công trình lớn nhất chính là tháo vỏ chăn giặt ra giường phơi chăn bông. Sau khi giặt sạch vỏ chăn thì bỏ chăn bông đã phơi nắng vao, sau đó tiến hành may lại vỏ chăn bằng thủ công. Đúng vậy, nhà bọn họ nghèo đến mức ngay cả một cái vỏ chăn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835588/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.