Không đánh được người nên Nhan Lăng về nhà với tâm trạng không vui, Vu Quế Hương đau lòng không thôi: “Con bé sao vậy?”
“Ra ngoài chơi một lát với Văn Viêm, hai đứa chơi vui quá nên không chịu về, chị Hà còn phải ôm Văn Viêm về nhà, Bé Cưng cứ thế phụng phịu bĩu môi.”
“Không.” Nhan Lăng cố gắng giải thích không phải nguyên nhân này.
“Ngày mai lại dẫn con đi tìm Văn Viêm, bây giờ nên ngủ rồi, tỉnh dậy rồi đi tìm, được không?” Từ Kim Yến tưởng cô không vui liền dỗ dành.
Nhan Lăng biết mình nói người khác cũng không hiểu, tủi thân không nói.
“Vẫn không vui sao?” Lần này Từ Kim Yến đã hết cách: “Bé Cưng phải nghe lời, ngày mai lại tìm Văn Viêm chơi nhé.”
Nói xong chị lại dỗ dành, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc không nhỏ, dường như ở sát vách.
Nhan Lăng cũng nghe thấy, hơn nữa còn nghe ra là tiếng của đứa nhỏ bên cạnh, nhất thời hài lòng, mặc dù bản thân không đánh được đối phương nhưng đối phương vẫn khóc.
Thấy vui vẻ Nhan Lăng liền ném chuyện thua thiệt ra sau đầu, lại thêm buổi tối vẫn chưa ngủ, hiện giờ đã không còn sớm nữa, cô ngáp một cái, nhắc nhở người lớn mình buồn ngủ rồi: “Ngủ.”
“Được, chúng ta đi ngủ nào.” Từ Kim Yến thở phào nhẹ nhõm.
“Hai mẹ con mau về đi, mẹ còn chờ cha con cùng Ái Quốc.” Vu Quế Hương thấy cháu gái buồn ngủ liền phất tay bảo con dâu về nhà: “Mấy đứa nhỏ vừa chạy về ngủ rồi, ngày mai còn phải lên lớp.”
“Vâng, vậy con ôm Bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nuong-chieu-phuc-nu-ba-tuoi-ruoi/990148/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.