“Có gì đáng cười đâu, Ái Quốc nhà em mà ra ngoài thì em cũng phải đi thăm, nhưng anh ấy ngày nào cũng ở nhà, không cần em phải lo lắng.”
Hai người lớn nói chuyện Nhan Lăng nghe câu được câu chăng, cô không quan tâm đến nội dung lắm, bao chú ý đều đặt hết lên người đứa nhỏ trước mặt. Không hiểu sao khi thấy nó, Nhan Lăng cứ thấy chân tay ngứa ngáy. Thấy đối phương đang nhoài về phía mình, Nhan Lăng nghĩ gì chợt duỗi chân ra, tốt, vừa mới duỗi ra đã bị kéo về bên kia.
“Ôi…” Từ Kim Yến đang ôm con gái, thấy có người kéo thì vội vàng ôm chặt lấy con, không để ý đến cuộc trò chuyện, cúi đầu vui vẻ: “Sao nào, định ôm bé con nhà thím về à?”
Trần Trân cúi đầu nhìn cũng dở khóc dở cười: “Mau thả em ra, nhỡ làm em đau thì sao?” Nói xong liền gỡ cánh tay con trai, phát hiện không gỡ ra được chỉ đành dụ dỗ: “Văn Viêm ngoan, lát nữa về sẽ luộc trứng gà cho con ăn, mau thả em ra.”
“Không!” Hà Văn Viêm không buông tay, trái lại nắm chặt hơn, Trần Trân cuống quýt gỡ ra, chỉ là tay nhỏ nắm đến đỏ ửng vẫn không chịu thả.
“Chị đừng cuống, trẻ con chưa hiểu chuyện, cứ từ từ dỗ là được, đứa nhỏ thì có bao nhiêu sức lực, đợi lát nữa mệt sẽ buông tay.” Từ Kim Yến chợt phát hiện Trần Trân đang nổi giận, hai nhà là hàng xóm của nhau, trẻ nhỏ đùa nghịch nhau cũng không phải chuyện lớn, huống chi con gái chị vẫn chưa kêu lên, không đáng phải gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nuong-chieu-phuc-nu-ba-tuoi-ruoi/990145/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.