"Mẹ, em bé ngủ lâu thế rồi sao còn chưa dậy?" Từ Kim Yến lo lắng, buổi chiều mình ngủ một giấc chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, thức dậy như chưa từng sinh nở, không hề có chút khó chịu nào, chỉ là sao lâu thế rồi mà con gái vẫn chưa dậy?
Chưa kể đến ngủ lúc nào, mình dậy đã được hai ba tiếng rồi mà vẫn chưa thấy con gái thức giấc lần nào.
"Trời lạnh, cộng thêm ăn sữa bột cũng mệt mỏi, đợi chốc nữa xem sao." Vu Quế Hương nghĩ đến vẻ mặng tràn đầy sức sống của cháu gái lúc chiều, đoán là buổi chiều cô chơi đùa mệt mỏi.
"Vậy thì chờ một lúc nữa xem." Từ Kim Yến cảm thấy không đơn giản như vậy nhưng cũng không nói ra được không ổn ở chỗ nào, con gái ngủ mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thỉnh thoảng còn nhả bong bóng, nhìn qua tất cả đều bình thường. Chị cúi đầu dịch dịch góc chăn, lúc nhìn lại thì phát hiện con gái đã mở mắt: "Bé Cưng thức rồi?"
"Dậy rồi?" Vu Quế Hương đặt kim chỉ trong tay xuống, đi tới xem xét: "Con thấy mẹ nói đúng chưa, là do lúc chiều bị mệt."
Nhan Lăng cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài, loáng thoáng nhớ rõ có một việc quan trọng nhưng thế nào cũng không nhớ ra, ý thức mơ hồ nói cho mình biết người bên cạnh là người thân của mình, sau đó thì sao? Nhan Lăng muốn hồi tưởng một chút, lại nhận ra đầu bắt đầu đau.
"Ô a…" Không biết diễn tả cảm nhận của mình như thế nào, chỉ có thể lầm bầm vài tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nuong-chieu-phuc-nu-ba-tuoi-ruoi/235112/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.