Chương trước
Chương sau
Nhan Lăng nín thở cảm nhận lại, phát hiện ra bản thân còn chưa làm gì mà bên kia đã bắt đầu ẩn nấp.
Lúc đầu cô không chắc chắn với suy đoán của mình nhưng bây giờ đã xác định, cách vách chính là Ma Tôn Hạ Văn Viêm.
Nghĩ đến đây Nhan Lăng khó chịu khắp người, bản thân bị hắn hại phải rời khỏi sư môn, đầu thai thêm lần nữa, kết quả đối phương còn đầu thai đến nhà cách vách với nhà cô.
Chuyện này là thứ nghiệt duyên gì đây?
Bởi vì tức giận, Nhan Lăng cũng không giả vờ ngủ nữa, mở mắt ra hung ác nghĩ làm thế nào để dạy dỗ hắn một trận. Càng nghĩ càng không nhịn được, Nhan Lăng chỉ hận không thể lao ra đánh một trận ngay lập tức, bỗng chốc quên mất bản thân còn đang được bọc bên trong một tấm đệm nhỏ, đá một cái vào bông, không hề có cảm giác mềm mại gì, sau đó chợt nghe thấy tiếng kinh ngạc của mẹ mình.
"Ôi, bàn chân nhỏ mà rất có lực, sao thế, muốn đạp người khác sao, bàn chân nhỏ này vừa động đậy này."
Nhan Lăng thu lại nét hung ác trong mắt, quên đi, chờ cô ra khỏi chăn đệm rồi nói tiếp.
"Sao lại không động đậy nữa rồi?" Nhìn thấy con gái dừng lại, Từ Kim Yến ngồi thẳng dậy bế cô: "Cả buổi sáng chưa ăn gì, đói không?"

...
"Sao? Đứa bé có chịu bú sữa không?"
"Có, chị ấy sinh chưa mẹ?" Từ Kim Yến nghe thấy mẹ chồng bước vào, ngẩng đầu hỏi: "Đứa bé sao rồi?"
"Sinh rồi, là một bé trai. Ta nghe bà đỡ Lưu nói sinh ra không khóc, lăn qua lộn lại mãi mới phát ra tiếng, không khác gì cục cưng nhà ta." Vu Quế Hương nói xong, nhớ đến hai cái tát của bà đỡ Trần thì không khỏi tức giận: "Biết thế để bà đỡ Lưu đến xem cho con trước, cục cưng cũng không phải chịu hai cái tát kia."
Bà nhắc đến làm Từ Kim Yến cũng đau lòng, vỗ nhè nhẹ con gái đang bú sữa ở trong lòng: "Chị Hạ đau dữ dội quá, cục cưng nhà ta nghe lời, không quấy nhiễu như vậy, cần phải qua bên đó ngay."
"Ôi, con nói cũng đúng. Chấn Lương cũng phải trở về một chuyến rồi, đi từ tháng hai năm nay mà chưa về lần nào sao? Không thì mẹ của Vãn Sâm cũng không mang thai, con xem con cũng thật là, nhà cách vách cãi nhau con hoảng hốt cái gì. Có việc gì thì bảo Tiểu Phong đi gọi mẹ ngay, lại còn tự đứng ra khuyên, lần này thì tốt rồi, may mà đứa bé không sao nếu không thì con cứ chờ khóc hết nước mắt đi."
"Tiểu Phong còn nhỏ, con không yên tâm để thằng bé chạy ra ngoài." Nếu không chị cũng không tự mình ra ngoài: "Hai ngày trước con nghe chị ấy nói là khó chịu, con sợ chị ấy xảy ra chuyện nên mới sốt ruột đi ra ngoài."
"Con ra ngoài thì làm được cái gì, hai người đều bụng to, con nhìn xem bây giờ khổ cỡ nào." Vu Quế Hương gõ gõ đầu cô ấy: "Lần sau còn như thế nữa mẹ sẽ tức giận đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.