Diêm Nhuận Chi tay chân lanh lẹ, thật mau liền dọn ra bốn bát bánh canh tỏa khói nghi ngút, còn bỏ thêm dưa muối xin của nhà hàng xóm, khiến cho mùi vị của bánh canh cũng bớt chút thanh đạm.
“Mẹ, ăn cơm thôi.” Trình Tiểu Bảo vui sướng mà tiếp đón Khương Lâm.
Khương Lâm cười lên tiếng, “Được.”
Trình Tiểu Bảo đắc ý mà nắm lấy tay Trình Đại Bảo dùng sức lắc qua lắc lại, bây giờ nhóc có thể lớn tiếng kêu mẹ mà mẹ đều đáp lại với nó, đây là điều mà nó mong muốn nhất từ trước đến nay.
Trình Thiết Cương, Trình Kim Cương còn có Thiết Đản Cẩu Đản, mấy cái người này lúc nào cũng chê cười bọn nó bị mẹ ruột ghét bỏ, hừ, xem bọn họ về sau còn có thể chê cười mình được nữa hay không.
Trình Tiểu Bảo vui vẻ đến miễn bàn, hận không thể lôi kéo Khương Lâm đi khoe khoang khắp thôn để cho họ biết mẹ của mình tài giỏi, đẹp đẽ, yêu thương bọn nó đến nhường nào.
Trình Đại Bảo trừng nó một cái, lại đem bát bánh canh đầy nhất đẩy cho Khương Lâm.
Diêm Nhuận Chi cười nói: “Thật là một đứa con hiểu chuyện, mẹ làm việc nhiều nhất, còn phải đi dọn nhà, nên phải ăn thật nhiều.”
Khương Lâm ngồi xuống, dùng đôi đũa gắp cho bà mấy miếng thịt nhỏ.
Cô đã nhìn ra, chén của Diêm Nhuận Chi cơ bản đều là cháo bắp, chỉ có mấy cái vụn thịt, thịt trong chén của Đại Bảo và Tiểu Bảo tuy ít nhưng thật ra cũng đủ ăn.
Diêm Nhuận Chi thụ sủng nhược kinh nói: “Không cần không cần, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-thanh-nien-tri-thuc-buu-han/4094576/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.