Ở trong mắt Trình Tiểu Bảo, mẹ nó chính là người mẹ thiện lương lại vừa là con dâu đầy dũng cảm, thông minh như từ trong chuyện xưa bước ra, nó thấy cả người mẹ nó như sáng lên một tầng ánh sáng diệu kỳ.
Diêm Nhuận Chi là người không có học thức, nhưng bà thường xuyên kể những chuyện xưa cho bọn nhỏ, mà trong chuyện xưa vai chính hơn phân nửa đều là nhân dân lao động đầy giản dị, mở đầu đều không ngoại lệ là “Ban đầu có một nhà đầy đủ……có ba cô con gái hoặc là ba người con trai, ba cô con dâu……” Cơ bản đều là những người tự cho là khôn khéo, kéo bè kéo phái mà đi trêu chọc người khác, kết quả bị gậy ông đập lưng ông, tự lấy đá đập chân mình.
Thế mà bọn trẻ con lại nghe hoài không chán.
Lúc này, Trình Tiểu Bảo hận không thể đánh trống khua chiêng đi hỗ trợ cho mẹ của nó.
Khương Lâm thấy nhóc kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh lại càng thêm sáng ngời, thấy vậy liền duỗi tay xoa bóp khuôn mặt của nó, cô làm động tác thủ thế “Hư” cho nó kiềm chế lại.
Trình Tiểu Bảo liền lập tức che lại cái miệng nhỏ của mình, chỉ dùng mắt to nhìn chằm chằm Khương Lâm đang cười, tỏ vẻ chính mình sẽ không nói bất cứ cái gì. Kỳ thật nó căn bản không biết Khương Lâm không cho nó nói cái gì, dù sao chỉ cần phối hợp làm cái biểu tình này thì chắc là đúng rồi.
Trình Đại Bảo cũng biết trong nhà mình cũng không có nhiều lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-thanh-nien-tri-thuc-buu-han/4094575/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.