Hôm sau, mặt trời vừa mọc chiếu khắp chân trời, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống trái đất, xua đuổi mọi tà ác đang ẩn nấp trong bóng tối đi mất tăm mất tích.
Giang Sơ Nguyệt cả đêm ngủ không ngon, mặt trời vừa mới lên, ánh sáng yếu ớt còn chưa kịp xuyên qua cửa sổ hẹp, vì một tia sáng rọi vào căn phòng tối tăm, Giang Sơ Nguyệt ở trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Cô ngồi dậy, liếc nhìn Chó Con vẫn đang ngủ say trước, sau đó vén chăn lên, hai chân vừa mới chạm đất, liền mềm nhũn, nếu không phải trên người vẫn chưa hoàn toàn đứng dậy, sợ rằng cả người đều sẽ ngã trên mặt đất rồi.
Trong lòng cô còn sợ hãi ngồi trở lại giường, ngơ ngẩn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhất thời có chút mờ mịt, không biết giờ phút này nên làm thế nào đây.
Cô không dám suy nghĩ, nếu như số phận của ba mẹ lặp lại giống như đời trước, vậy thì, ý nghĩa của việc cô "trở về" rốt cuộc là cái gì?
Ánh mắt của Giang Sơ Nguyệt từ cửa sổ hẹp rơi đến trên người Chó Con đang ngủ say, nghe hô hấp dài của thằng bé, nhìn lồng ngực hơi phập phồng của thằng bé, chỉ có như vậy, trái tim cô mới an ổn hơn chút.
Không đâu, nhất định không đâu.
Bọn họ đã tách nhà rồi, ba mẹ sẽ không còn giống như đời trước, bị ông bà nội còn có chú thím "bắt nạt" cô cũng không còn là mình của đã từng nữa, mà Chó Con, có mình trông nom, càng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-dau-bep-xinh-dep/3557703/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.