Khi lên núi Giang Sơ Nguyệt lại dắt Chó Con theo, vẻ mặt "sống không còn gì luyến tiếc".
Giang Kiến Văn: "Ba con tuy rằng ít nói, nhưng không có nghĩa ba là kẻ ngu."
Ba, ba là ba con, làm sao có thể là kẻ ngu chứ?
Nhưng vấn đề là, sự thật đúng là như thế ?
Nếu không phải lúc này hai con gà rừng đang nằm yên trong bếp nhà mình, cô còn tưởng mình đang nằm mơ đấy.
Dĩ nhiên, dù cô giải thích thế nào, đổi là ai, chắc cũng sẽ không tin gà rừng biết tự sát đi?
Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh nắng ấm áp trên trời, thở dài, nhìn về phía Chó Con đang ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô, "Chó Con, chị là người chị tốt, ba cũng là người ba tốt, nhưng hiện tại ba tốt đang cho rằng chị tốt mở mắt nói lời nói mò(*),em nói nên làm sao nói rõ đây?"
(*)Nguyên văn 睁眼说瞎话 - mở mắt nói lời nói mò: là nói những lời mù quáng với đôi mắt mở, và bằng cách mở rộng để nói dối một cách vô đạo đức.
Chó Con đương nhiên sẽ không đáp lại cô, nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác, cũng đã là trời cao ban ơn rồi.
"Chó Con, nhất định là em tin tưởng chị, đúng không?"
"Chó Con, em cũng nhìn thấy con gà kia tự đâm vào thân cây chết, đúng không?"
"Chó Con, chị không có nói điêu, đúng không?"
Trên bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng có chim nhạn bay qua, có lẽ lúc bay về phía nam bị tụt lại phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nu-dau-bep-xinh-dep/3495761/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.