Ăn cơm tối xong, Dương Vũ xách nước đi tắm, Sở Đình nằm trên giường từ từ nhắm mắt chuẩn bị ngủ, lẽ ra hôm nay mệt như vậy, cô hẳn nên ngủ từ sớm mới phải, hoặc là nằm trên giường nhắm mắt là ngủ ngay, nhưng cô lại mãi không ngủ được, trong lòng tràn đầy tủi thân.
Kiếp trước rõ ràng có thể nhanh chóng trải qua những ngày tốt đẹp rồi, kết quả là lại bị xe đụng cứ thế mà đi đến nơi này, mấy ngày trước bắt đầu làm việc cô không thấy mệt, còn nghĩ có thế sống qua ngày, cô còn cảm thấy những ngày tháng ở đây trôi qua cũng không tồi, thảnh thơi chứ không mệt mỏi giống như ở thời hiện đại.
Nhưng bây giờ khi bắt đầu làm những việc phải dùng sức lực thật sự, cô mới phát hiện ở đây rốt cuộc có bao nhiêu cực khổ, nhất là theo trí nhớ của cô, không chỉ mỗi mùa thu phải thu hoạch vất vả, mùa xuân gieo giống, phải cày đất, phải tưới nước, hơn nữa còn là gánh nước từ bờ sông, những việc này đều vô cùng cực khổ.
Sở Đình nắm chặt hai tay, cảm nhận được vết chai trên tay mình, cô nhắm mắt lại, cảm giác giống như là có nước mắt rơi xuống.
Lúc này Dương Vũ cũng đã tắm xong, đi lên giường nằm.
…
Nhưng mà đó cũng chỉ là cảm giác thôi, Sở Đình rất ít khóc, không ai nuông chiều để khóc, cũng không khóc nổi, càng nghĩ như vậy Sở Đình càng ấm ức.
Lúc đầu Dương Vũ nghĩ là cô quá mệt rồi nên mới ngủ nhanh như vậy, anh vụng trộm vươn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nhat-ky-phu-tra-the-luoi/1005615/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.