Mọi người ở nhà cũ đều không biết Dương Vũ kiếm tiền từ đâu, nhưng bọn họ đều hiểu nếu anh bị bắt được thì sẽ bị coi là một kẻ xấu, cả nhà cũng sẽ mang tiếng xấu theo, cùng nhau xui xẻo, cho nên họ cũng sẽ không đi phủ nhận.
Sở Đình cũng không phải loại người thích sĩ diện, mặt mũi thì đáng mấy đồng tiền chứ, so sánh với việc sẽ chuốc lấy rắc rối khi nói với người khác chồng cô kiếm tiền bằng cách nào, cô càng nguyện ý tự mình phát tài, bị nói vài câu tính là gì, tự mình cảm thấy tốt là được rồi.
“Không sao, cuộc sống của tôi cũng không tệ, khoai lang cũng sắp thu hoạch được rồi.” Sở Đình cười nói.
Trần Mỹ Phương không rõ sao lại nói một hồi lại nói đến khoai lang rồi, chẳng qua cũng không ngăn được sự tò mò của cô ta: “Này, hôm qua bọn cô đi thành phố mua gì thế?”
“Chỉ mua một ít thức ăn và vật dụng thôi, cũng không có gì.” Sở Đình tưởng vấn đề này không phải đã hỏi qua sao, chính mình cũng trả lời, như thế nào còn hỏi lại.
Tôi đương nhiên biết là thức ăn và vật dụng, tôi muốn hỏi chính là mua thức ăn gì, mua vật dụng gì. Trần Mỹ Phương nghĩ thầm, hay là Sở Đình nghĩ cô ta hỏi rồi sẽ chạy đến ăn chực uống chực của cô, người này, dựa vào việc gả cho tên lưu manh trong đội được no đủ hai bữa trong ngày, cứ như sợ người khác chiếm hời của mình vậy, trước kia sao không phát hiện ra cô lại nhỏ mọn như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nhat-ky-phu-tra-the-luoi/1005606/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.