“Ông nội cháu phát sốt rồi, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, chú có thể lấy được thuốc sao?” Cậu bé nhìn thẳng vào Dương Vũ.
“Thuốc hạ sốt, dĩ nhiên là có thể lấy được.” Dương Vũ chỉ nói câu này rồi không tiếp tục nói nữa. Thuốc dĩ nhiên là có thể lấy được, nhưng cũng không thể cho không.
“Cái này, cho chú.” Cậu bé dằn lòng lại, lấy một chiếc khóa bằng bạc vẫn luôn nắm chặt ở trong lòng bàn tay ra. Chiếc khóa bạc chỉ dài khoảng ba bốn cm, có vẻ khá lâu đời, không lớn nhưng làm thủ công vô cùng tinh xảo, nhìn là biết lúc đứa trẻ ra đời thì người lớn trong nhà đã đặc biệt tìm người làm, hiển nhiên người đeo vô cùng yêu quý nó. Chiếc khóa bạc ngoài dấu vết tuổi tác thì không có vấn đề gì khác.
Dương Vũ nhận lấy chiếc khóa bạc, chao ôi thật là làm động lòng người. Chiếc khóa này lần đầu tiên anh nhìn thấy thì đã thích rồi, đeo lên người con trai mình khẳng định là rất đẹp. Trong lòng anh rất thích thú nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ nói: “Chú đi lấy thuốc cho cháu, cháu chờ ở đây.”
Nói xong anh đi ngay, cậu bé muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ có thể nhìn người đi mất.
Dương Vũ rời đi cũng không trở về tiệm cơm Quốc Doanh tìm Sở Đình, mà lại đi vòng qua bệnh viện thành phố, cũng may là trung tâm thành phố cũng không lớn, bằng không cũng mất thời gian khá lâu để đi. Đi vào bệnh viện thành phố, bệnh nhân không nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nhat-ky-phu-tra-the-luoi/1005602/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.