"Chị, năm ngoái chúng ta đã có thông báo cải cách rồi mà, không phải họ đã nói sau này chúng ta muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu sao?"
Hà Lệ Xu hơi nhếch môi, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngượng nghịu:
"Là người khác thôi, nhà bọn chị cũng chỉ vừa mới được chứng minh vô tội thôi, để phòng chuyện không hay xảy ra, thì đội trưởng nói ngoại trừ những thứ do nhà chị tự muốn nuôi trồng ra, còn lại đều phải nộp lên hết."
Mã Ngọc Liên nghe thấy thế thì có cảm giác Hà Lệ Xu đang lừa dối mình, nhìn đám heo con được bọn họ quây kín mít lại kia, vừa nhìn đã biết là rất để tâm chăm sóc.
Nếu không phải là do mình nuôi, sao có thể có lòng tốt chăm bam chúng như thế được.
"Không phải đám heo đều đang được nuôi ở đây sao, sao lại phải nộp lên?"
"Bọn chị không giống với các đội viên khác." Hà Lệ Xu nói:
"Không phải là bọn chị vừa mới thoát tội hay sao.
Để đề phòng sau này lỡ có gì thay đổi, đội trưởng nói đợt heo này đều phải giao lại cho bên sản xuất của đội, mấy ngày nữa bên đội sẽ cho người tới đem đám heo đi."
Nói xong, bà lại bồi thêm một câu:
"Nếu em không tin, thì bây giờ chị đưa em đi hỏi đội trưởng nhé?"
Mã Ngọc Liên nhìn vẻ mặt bà, trông không giống như đang nói dối, hơn nữa đúng là nhà bọn họ vừa mới được minh oan xong.
Tuy rằng trong lòng bà ta vẫn thấy nghi hoặc, nhưng bà ta cũng không thể thật sự đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/4101496/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.