Nghĩ tới đây, anh đột nhiên từ trong phòng đi ra, nhìn Lưu Hồng Hà.
- "Mẹ, con di đây."
Lưu Hồng Hà lúc này mới câm miệng, nhìn anh:
- "Con muốn đi đâu?"
Khóe môi Triệu Khang Vân giật giật:
- "Con đến nhà họ An."
- "Con đi cái rắm!"
Lư Hồng Hà tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
- "Con không nhìn thấy bọn họ chính là cố ý khoe khoang cho chúng ta xem sao?"
Triệu Khang Vân sao lại không biết nhà họ An có ý gì, nhưng mà chính vì như vậy, cho nên anh ấy mới đi.
- "Nếu như tối nay con không đi, vậy sau này sẽ mãi bị bọn họ nhạo báng, bọn họ sẽ cười con không dám đến, sẽ cười con nhìn không nổi bọn họ sống tốt."
Lưu Hồng Hà nghe thấy vậy nghẹn lại, bà vừa nãy chính là tức đến mức không nghĩ tới điều này, đoán rằng nhà họ An sớm đã biết bọn họ sẽ không đi, cho nên mới cố ý đến cửa.
Ngoan, suýt nữa bị bọn họ lừa rồi! - "Được, vậy con di đi."
Bà cắn răng nói:
- "Đừng tưởng như vậy mà nhà họ An chúng tôi liền sợ."
Triệu Khang Vân rất nhanh cầm theo đèn pin đến nhà họ An, sân nhà họ An rất rộng, lúc anh đến đã bày tiệc rồi, hâu như tất cả mọi người đều ở đó rồi, những người đó thấy anh ấy xuất hiện, dường như rất ngạc nhiên.
- "Khang Vân đến rồi."
- Mau đến đây ngồi, ở đây còn chưa đầy bàn."
- "Nghe Minh kiệt gọi anh, anh mãi không tới, chúng tôi còn tưởng anh không tới."
- "Có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/4101482/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.