Cố Chi Nghiên bị anh hôn tới mức khắp mặt toàn nước miếng, ghét bỏ, liên tục thoát khỏi cái ôm của anh:
- "Anh làm gì vậy, đang ngoài đường mà."
Vẫn may là lúc này trên đường không có ai, nếu không thì mọi người nhất định sẽ nhìn chằm chằm họ với ánh mắt như có bệnh thần kinh.
Ánh mắt đen nhánh của An Tĩnh Nguyên đánh giá cô, khóe miệng cong cong kia không khép lại được, qua một lúc, anh vươn tay sờ mặt người phụ nữ.
- "Vợ, anh mới phát hiện ra, em mới là người lợi hại nhất."
- "Đợi em cảm thấy cơ thể khỏe hơn một chút, anh sẽ giết con heo, mời mọi người trong đội tới ăn một bữa ngon, coi như tiệc cưới của em, thế nào?"
Cố Chi Nghiên nghe thấy vậy nhìn anh chằm chằm.
- "Anh điên rồi, em khó khăn lắm mới nuôi được con heo mập mạp như vậy, vậy mà anh lại muốn giết?"
An Tĩnh Nguyên cho rằng nuôi heo là để giết thịt, con heo trong nhà, bây giờ ít nhất cũng 100 cân rồi, hiện tại là lúc trả giá bằng mạng sống của nó rồi.
- "Nuôi heo lớn như vậy còn không thể giết?"
- "Con heo này không thể giết!"
Cố Chi Nghiên tức cười:
- " Anh trở về lập tức sắp xếp giống phối cho nó, em muốn giữ nó lại để sinh heo con."
Con heo này nửa tháng nay luôn động dục, khoảng thời gian này Cố Chi Nghiên thực sự không có sức lực, cho nên quên mất chuyện này, người đàn ông vừa hay nhắc tới khiến cô nhớ ra.
- " Đừng vội."
An Tĩnh Nguyên hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/4101481/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.