Giọng nói của Khương Thư Lan nhẹ nhàng êm ái: “Mẹ, moi người đều đã trở lại rồi, con muốn nói chuyện này với mọi người.”
Cô không hỏi chuyện nhà họ Giang, bởi vì cô biết là mẹ cô có thể xử lý tốt.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng điệu Khương Thư Lan bình tĩnh: “Trịnh Hướng Đông bảo con ở nhà chờ anh ta tới cưới con.”
Thốt ra lời này, người nhà họ Khương nắm chặt tay.
Phương thức giống vậy, dùng ở trên người nhà họ Giang thì có tác dụng, đó là vì người nhà họ Giang muốn thể diện.
Đặt ở trên người nhà họ Trịnh thì không có tác dụng, bởi vì Trịnh Hướng Đông không biết xấu hổ, hắn ta chính là một tên lưu manh.
“Con đã hỏi thăm, xã Tùng Giang cách vách có một am ni cô, là am duy nhất được giữ lại sau khi dựng nước.”
Cô ngẩng đầu ánh mắt kiên định, giọng điệu bình tĩnh: “Con sẽ đi làm ni cô!”
Đây là lối thoát cuối cùng của cô.
Không gả cho Trâu Dược Hoa, cũng không cần gả cho Trịnh Hướng Đông, càng không liên lụy đến người trong nhà.
“Thư Lan!” Giọng nói của mẹ Khương vội vã: “Thư Lan, con đừng vội, chúng ta suy nghĩ cách đã, suy nghĩ thêm cách đã rồi tính.”
Khương Thư Lan lắc đầu, thanh âm chua xót: “Mẹ, đây là cách tốt nhất.”
Không liên lụy đến người trong nhà, càng không liên lụy đến tương lai mấy đứa trẻ trong nhà.
Về phần chính cô thì như thế nào cũng được.
Bỗng chốc cả phòng yên lặng, có chút ngột ngạt và khổ sở.
Chẳng lẽ chỉ có thể gả cho tên điên Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-xinh-dep/3871537/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.