Chương trước
Chương sau
Chàng trai đầu húi cua phụ trách lái xe tên là Triệu Tiên Phong, là bạn học cùng trường quân đội với Hàn Thành và cũng là một đoàn trưởng, tính cách của người này còn nóng nảy hơn, anh ta vốn không muốn so đo với những người đàn bà chanh chua thô lỗ này, nhưng Hàn Thành vất vả lắm mới cầu anh ta một lần chỉ vì người vợ mới cưới của anh, từ đó có thể thấy anh coi trọng bao nhiêu, nên lập tức cũng nổi nóng đáp:
“Chủ nhiệm Hàn của chúng tôi lập đại công về đây nghỉ ngơi vài ngày, vất vả lắm mới gặp được một mối nhân duyên tốt tâm đầu ý hợp như đồng chí Tô, hôm qua cậu ấy đã lập tức gọi điện báo cáo với tổ chức, thư xin bằng văn bản cũng đang đi quy trình, về bộ đội có thể đăng ký kết hôn luôn, chỉ là một vấn đề nhỏ về trình tự thời gian trước sau mà thôi, làm thế nào đến miệng các cô lại trở nên loạn như vậy? Chủ nhiệm Hàn còn đặc biệt xin tổ chức phái tôi lái xe đi giúp cậu ấy đón tân nương, có thể thấy tổ chức coi trọng chủ nhiệm Hàn của chúng tôi và đồng chí Tô cỡ nào. Nếu cô đã từng làm người nhà quân nhân vậy cô có biết hãm hại quân nhân và người nhà quân nhân là tội danh gì không? Sẽ bị trừng phạt thế nào không?”
Lời nói của Triệu Tiên Phong nửa thật nửa giả, dọa cho đám người đều sững sờ.
Hàn Thành cũng muốn dựng ngón cái với anh ta, thằng nhóc này biết lừa người nhất.
Xe là xe của ông cụ nhà Triệu Tiên Phong, anh ta mượn tới giúp đón tân nương là thật chứ không phải do tổ chức sắp xếp gì.
Các xã viên đưa mắt nhìn nhau, tâm điểm chú ý của bọn họ đã thay đổi, không phải là một người làm lính sao? Sao lại biến thành chủ nhiệm? Nghe qua rất giống quan lớn thì phải?
Bà mai Từ chỉ nói Hàn Thành là một người làm lính, Lưu Thủy Tiên nhìn tuổi tác của anh còn nhỏ hơn cả người chồng đã chết của mình nên còn tưởng anh chỉ là một lính nhỏ, nhưng không ngờ người ta lại là một chủ nhiệm? Cơ mà trong quân đội có chủ nhiệm sao? Nhất định là lừa người rồi.
Các xã viên hóng chuyện lại hỏi: “Vậy đồng chí quân nhân, là chủ nhiệm lớn hay là đội trưởng lớn?”
Người chồng đã mất của Lưu Thủy Tiên trước đây là một trung đội trưởng, thế này đã là quan to nhất mà đại đội bọn họ từng thấy qua.
Triệu Tiên Phong không phải người thích nói lý đến cùng, phần lớn các xã viên trong mắt anh ta vẫn rất thuần phác đáng yêu, càng không cần thiết phải làm lớn, nên chỉ đáp: “Khác nhau, chủ nhiệm Hàn của chúng tôi là quân y, lớn bao nhiêu hay nhỏ cỡ nào đều là quân nhân, đều là vì dân phục vụ, không có sự khác biệt.”
Các xã viên tới tấp gật đầu: “Còn không phải là có lý này sao, dù sao đều là đồng chí tốt là được.”
“Đúng đúng đúng đúng…”

Vốn dĩ Lưu Thủy Tiên chỉ là nhìn trúng tướng mạo của Hàn Thành nhưng bây giờ phối với thân phận này khiến cô ta lại càng hận Tô Tiếu Tiếu muốn chết hơn, nếu không phải cô ngáng một chân thì Hàn Thành vội lấy vợ như vậy, một người chồng chủ nhiệm này chắc chắn chính là của cô ta.
Bây giờ ván đã đóng thành thuyền, có nói gì cũng đã muộn rồi, cô ta chán chường, trừng mắt nhìn người nhà họ Tô với vẻ hung dữ và khinh thường rồi quay người rời đi.

Tô Vệ Dân vốn còn đầy một bụng tức, chiều qua đã nói rõ sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng tại sao lại không đăng ký được cũng không nói với ông ấy một tiếng, hại ông ấy suýt thì làm ra trò cười, giờ nghe được sĩ quan bên cạnh nói như vậy trong lòng mới thoải mái hơn.
Lúc đầu bà mai Từ nói Hàn Thành làm lính, con gái nhà mình phân tích cậu ấy ít nhất cũng phải là sĩ quan cấp bậc doanh trưởng trở lên nhưng không ngờ lại là một quân y.
Con gái nhà mình gả cho một chủ nhiệm lại còn lái xe bốn bánh tới đón, vậy ông ấy còn so đo với loại người như Lưu Thủy Tiên đó làm gì?
Tô Vệ Dân vừa cười vừa đi lên đón người: “Nào nào nào, hai vị mời đi bên này, ngày vui lớn đừng so đo với bọn họ, trong lòng chúng ta tự biết là được, giờ lành sắp đến, Tiếu Tiếu đang ở bên trong đợi.”
Tập tục của thôn Tô Gia là bên nữ bày cỗ nhưng tân nương thường sẽ không ở dùng cỗ bên nhà gái.
Lý Ngọc Phụng lo lắng con gái đói trên đường nên nướng không ít bánh mì lớn còn luộc thêm rất nhiều trứng gà, ngay cả gà mái già mà Tiểu Bảo cho ăn gần hai năm cũng giết cho Tô Tiếu Tiếu mang lên đường ăn.
Đương nhiên, trước khi giết gà mái gà phải thông qua sự đồng ý của Tiểu Bảo, Tô Tiếu Tiếu thường rót khái niệm “dân chủ” cho người nhà nên trước khi động vào đồ của cậu bé cũng phải trưng cầu ý kiến của cậu bé mới được.
Gà là cho cô ăn nên hiển nhiên Tiểu Bảo đồng ý, còn nói đây là của hồi môn mà mình thêm cho cô khiến người lớn dở khóc dở cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.