chân.
Trong miệng Lâm Nhan ngậm kẹo, trên mặt tràn đầy tư vị ngọt ngào, “Tôi cảm thấy kẹo mạch nha này ngon hơn nhiều, không biết trên đảo có thể trồng lúa mì hay không, nếu như có thể chúng ta sau này có thể tự mình trồng một ít đường mạch nha ăn.”
Nói xong cô lấy ra một viên kẹo mạch nha, sau khi lột vỏ trực tiếp nhét vào trong miệng Tùy Sâm.
Động tác này có chút đột ngột, Tùy Sâm phản ứng lại chỉ cảm thấy trong miệng ngọt ngào, ngoại trừ kẹo mạch nha kia tựa hồ còn có...
“Thanh niên trí thức Tùy có phải anh thích tôi không? Tại sao lại liếm tay tôi...”
Người từ trong bụi cỏ ven đường chạy ra cắt ngang lời Lâm Nhan, “Đứng lại, giao tiền ra đây!”
Cướp bóc? Thế mà cô còn gặp cướp trong những năm 70 này.
Lâm Nhan sợ ngây người.
Tùy Sâm tiến lên một bước, che Lâm Nhan ở phía sau, nhìn người dùng bao tải che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, “Vị hảo hán này, chúng tôi là thanh niên trí thức về quê, không có tiền.”
“Đừng, đừng có nói rối! Mấy người có năm trăm đồng, mau lấy ra!”
Lâm Nhan nghe nói như vậy ánh mắt sáng ngời, gia xấu không thể dương ra ngoài, cô tìm nhà bác muốn năm trăm đồng, người ngoài tự nhiên không biết. Người này lại biết bọn họ có năm trăm đồng, nói chuyện còn lắp bắp...
“ Anh là Từ Trường Sinh! Em trai của bác cả Từ Chiêu Đệ, con trai duy nhất của Từ gia.”
Bởi vì là con về già, nghe nói sinh ra có chút tật xấu, đầu óc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-o-hai-dao/4173270/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.