Cầm giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò rời khỏi cục dân chính, Lâm Nhan còn nhiều lần nhấn mạnh, “Nhất định phải gửi cho tôi.”
Cô sẽ sống thêm năm mươi năm nữa, đến lúc đó đưa bức ảnh này lên mạng! Tùy Sâm thấy cô trịnh trọng như vậy, đưa ra chủ ý cho Lâm Nhan, “Sau này để anh ba của cô đến lấy.”
Bọn họ đến hải đảo bên kia rốt cuộc rơi ở nơi nào còn không xác định, chỉ sợ bức ảnh này gửi qua cũng không nhận được.
Nhưng việc này giao cho Lâm Viên nhất định ổn thỏa.
Anh cả nhị ca thành gia đều có mấy đứa con của mình, Lâm Viên ngược lại còn đau lòng em gái,
“Thanh niên trí thức Tùy anh thật sự là quá thông minh.”
Lời khen của Lâm Nhan khiến Tùy Sâm cảm thấy mình giống như trở lại khi còn bé, bởi vì chữ viết đẹp hơn bạn học được thầy khen ngợi, “Tùy Sâm thật sự quá lợi hại, các bạn khác phải học tập tùy Sâm.”
Rõ ràng là đang dỗ dành trẻ con thì đúng.
Ánh mắt nhìn thấy ở ngã tư có một cửa hàng bách hóa, Tùy Sâm nắm lấy tay Lâm Nhan, “Chúng ta kết hôn, nếu không mua chút kẹo hỉ nhé?”
Bởi vì ngày mốt sẽ rời đi, bên này anh không có thân nhân bạn bè gì cả, không thể giống như Triệu doanh trưởng bày tiệc.
Nhưng lúc kết hôn kẹo hỉ không thể thiếu.
Lâm Nhan cười đáp ứng, “Được.”
Cố gắng hết sức để suy nghĩ về tâm trạng của cô, chi bằng nhìn tương lai trước mắt.
Sau này vẫn còn nhiều thời gian.
Quê hương của Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-o-hai-dao/4173269/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.