“Không phải như vậy thì là cái gì?” Lâm Nhan móc ra một trăm đồng kia, “Mẹ, mẹ trả lại tiền cho bác, chúng ta hiện tại đến nhà Triệu doanh trưởng, nói hết chuyện của chị Ái Phân với anh ta đi. Con sẽ nghe lời mẹ gả cho Lưu Tòng Quân!”
Nói xong Lâm Nhan liền kéo Lý Thái Hà đi ra ngoài.
Còn chưa tới cửa, cửa phòng đã từ bên ngoài đẩy ra.
Lâm Thủy và vợ Khổng Phượng Chi bước vào.
Hai người hiển nhiên nghe thấy trong phòng đang cãi nhau cái gì, Khổng Phượng Chi vội vàng mở miệng an ủi Lâm Nhan, “En gái, em đừng nóng với mẹ, mẹ cũng chỉ vì tốt cho em mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Khổng Phượng Chi cầm tờ tiền trên bàn nhét vào trong túi Lâm Nhan, “Chị dâu biết chuyện này ấm ức cho em, chị thương lượng với anh em rồi, chờ khi em và thanh niên trí thức Tùy kết hôn, hai chúng ta khẳng định sẽ cho em thêm tiền áp đáy hòm, để em gái nở mày nở mặt mà kết hôn.”
Khổng Phượng Chi cũng không phải kẻ ngốc, chị ta dù thèm 500 đồng cũng không thể nhớ thương nha. Huống chi sau này vào huyện thành làm công nhân, năm trăm đồng này không phải chỉ tương ứng với mấy tháng lương thôi à, cần gì phải làm khó nhau chứ? Về phần việc Lâm Nhan nhất quyết phải gả cho Tùy Sâm, Khổng Phượng Chi cũng có thể hiểu, một bên là Lưu Tòng Quân gãy răng h, một bên là nhà văn hóa lông mày rậm mắt to thanh niên trí thức Tùy.
Kẻ ngốc biết cũng biết phải chọn như nào.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-o-hai-dao/4173252/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.