Cố Vệ Cường cười cười: “Là các chú các thím đau lòng cha.” Cố An An ở bên cạnh ông ngây người. Không ngờ nhân duyên của cha cô lại tốt đến nỗi có nhiều người đến trợ giúp như vậy. Thật ta, trước đây An An còn có chút không quen khi gọi Cố Vệ Cường là cha, hiện giờ lại gọi rất thuận miệng: “Cha, cha cũng thật lợi hại!”
Không có người cha nào không thích ánh mắt tôn sùng của con gái cưng nhà mình, Cố Vệ Cường cũng không ngoại lệ, lòng ông không thể thoải mái hơn, giống như được uống nước ướp lạnh giữa ngày hè nóng nực vậy.
Cố Tùng Tùng vỗ ngực hệt như ông cụ non: “Em trưởng thành, chắc chắn nhân duyên cũng tốt như cha.”
“Được rồi.” Cố Vệ Cường ngồi xổm xuống, khiêng Cố Tùng Tùng lên vai, cho cậu bé cưỡi ngựa.
Làm Tùng Tùng vui vẻ đến cười khanh khách liên tục.
Đến khi đến nhà họ Cố, Cố Tùng Tùng tám tuổi cũng biết bầu không khí không đúng, lập tức ngưng cười. Không cần Cố Vệ Cường nói, thì mấy người đi theo sau ông cũng tự biết vào phòng.
Bọn họ nghe theo lời chỉ huy của Cố Vệ Cường, dọn hết những gì nên dọn ở nhà chính ra. Thật ra cẩn thận xem xét thì bên trong nhà chính không có thứ gì lọt vào mắt của Cố Vệ Cường. Đều là một ít bàn ghế dựa, mấy thứ này ông có thể nhờ anh ba ở thị trấn làm vài cái.
Vương Đại Anh ở căn phòng phía đông bị ăn đòn đến no. Vốn dĩ bà ta đang ngồi lau nước mắt trên giường lò, nhưng khi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-kieu-kieu-nu/472831/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.