Cố Vệ Cường cười khổ: “Không vất vả gì cả, là do em tự nguyện.”
“Bọn mình đến nhà Hoa Tử uống một chén.”
“Bỏ đi. Nguyệt Nga với Thành Thành còn ở cửa thôn đợi anh. Có chuyện gì thì nhớ đến thị trấn tìm anh. Nói thế nào thì chúng ta cũng là anh em, xương gãy vẫn còn dính vào gân.”
Cố Vệ Dân rời đi.
Cũng chỉ còn lại ba người Cố An An, cô nắm chặt tay Cố Vệ Cường hỏi: “Ba, ba có hối hận không?”
Cố Vệ Cường mở tay An An ra, trên tay cô có mấy vết chai. Thậm chí so với một người đàn ông mấy chục tuổi còn nhiều hơn, trong lòng ông cười đầy chua xót: “An An, ba ba một chút cũng không hối hận. Ngược lại còn rất vui vẻ, sau này ba nuôi lớn con và Tùng Tùng cũng thấy tốt lắm rồi.”
Nói tới đây, ông nghiêm túc: “Chúng ta là một nhà ba người, sau này việc nặng trong nhà con phải ngừng lại toàn bộ. Đợi ba về làm, hoặc là để Tùng Tùng làm.” Cố Vệ Cường nói lời này không nghĩ tới là đứa con trai của mình cũng chỉ mới tám tuổi mà thôi.
Xem ra dù sao ông cũng thấy mắc nợ An An. Sau này ông cũng muốn giống như Hoa Tử, để cho An An sống những ngày như Bán Hạ. Đến giờ cơm chỉ cần há miệng ăn, nuôi cho mập mạp mới được.
An An cũng không biết là trong lòng ba mình có giấc mơ lớn như thế.
Nhưng Tiểu Đậu ở bên cạnh không ngừng gật đầu: “Đúng rồi, sau này việc nặng cứ để em, chị cứ chỉ em là được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-kieu-kieu-nu/472830/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.