Hiện tại là lúc bận rộn thu hoạch vụ hè, chẳng qua lúa trong ruộng đã được thu hoạch hơn phân nửa, những ngày này, thời tiết vẫn luôn rất tốt, thiếu đi một cá nhân xuất sắc cũng không vướng bận gì.
Lăng Kiều nhìn đại đội trưởng, trùng hợp với ông lão gầy còm minh mẫn trong trí nhớ cô ấy, người trong nhà xảy ra biến hóa to lớn, nhưng người đại đội trưởng này lại không thay đổi gì.
Đại đội trưởng của thôn Đường Thạch cũng được xem như là một người có năng lực, trong thôn có ba họ lớn là Uông Giang Lăng, đại đội trưởng Uông Hữu Quý, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, tuổi tác này trong thôn không tính là lớn nhất, thế nhưng lại là người có bối phận cao ở nhà họ Uông, không ít những ông bà cụ 60 – 70 tuổi nhà họ Uông nhìn thấy ông ta vẫn phải chào một tiếng chú, bởi vì bối phận cao, cho nên lúc tranh cử chức đại đội trưởng nhận được sự ủng hộ của nhà họ Uông, cộng thêm ông ta lại là người giỏi đối nhân xử thế, ngoại trừ ba dòng họ lớn, rất nhiều thôn dân khác cũng đem phiếu bầu cho ông ta.
Uông Hữu Quý làm việc còn được tính là công chính, cũng không vì mình là người nhà họ Uông mà thiên vị quá đáng người nhà họ Uông trong thôn, ngoài mặt vẫn xử lý công việc công bằng, cũng không hồ đồ xen vào việc bên ngoài, những năm này dù cho hoàn cảnh loạn như thế nào, thôn Đường Thạch vẫn tương đối yên bình, người trong thôn đối với ông ta tâm phục khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-hanh-phuc-nho/1033363/chuong-7.html