Hạ Vương Chi ở bên cạnh chảy nước miếng, tha thiết chờ mong: “Chuyện đó, tôi có một phần không?”
“Tôi…” Anh ta còn đang tìm lý do cho hành vi của mình, chỉ vào một con cá bên trong: “Tôi bắt được một con cá và một con cua.”
Hạ Nghị lườm một cái.
Anh ta đúng là đến ăn chực.
Bách Nguyệt vốn không quá thích cái tên Hạ Vương Chi này, nhưng sau khi thấy Hạ Nghị và anh ta là bạn tốt, giá trị hảo cảm lại dần dần tăng lên.
Ừ, bạn tốt của chồng chính là bạn tốt của mình.
Bách Nguyệt nấu rất nhiều canh, cho nên cô cũng rất cam lòng.
Có điều hai người đàn ông không ăn nhiều.
Chủ yếu là cướp canh với một cô gái thật không tiện.
Hơn nữa cô ngốc người ta cũng cần canh có dinh dưỡng, hơn nữa chính là dùng để sau khi uống phát triển thân thể.
Vì thế mình chắc chắn không thể uống nhiều.
Sau một bữa canh cá, Bách Nguyệt đặt bát xuống suy nghĩ mơ màng mình phải về chỗ ở của mình rồi.
Cô không muốn trở lại.
Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, nghĩ liên tục, tuy rằng Hạ Vương Chi còn đang ở đây, nhưng Bách Nguyệt lại hỏi trắng ra.
“Anh, đêm nay em có thể ngủ với anh không?”
Hạ Vương Chi suýt chút nữa vứt đổ cái bát trong tay.
Khá lắm, khá lắm.
Anh ta thật sự không nhìn ra.
Cô ngốc này rất lợi hại, Hạ Nghị nhìn luôn thận trọng thậm chí lộ còn lộ ra vẻ mặt mẹ kiếp.
Bách Nguyệt cụp mắt, cô đã lâu không ngủ chung với chồng rồi.
Gần đây buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595820/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.