Quay đầu nhìn lại, chính là tên mập Hạ Vương Chi, anh ta chạy lại đây gọi người: “Hạ Nghị, anh xuống nước làm gì?”
Hạ Nghị thầm nghĩ mình không thể nói xuống nước bắt cá cho cô ngốc, chỉ có thể qua loa cho xong trả lời: “Tôi bắt ít cá, buổi tối nếu như đói bụng tôi lại nướng ăn.”
Hạ Vương Chi nghe thế, hóa ra là như vậy.
Lòng Hạ Vương Chi nói thế nhưng cậu không gạt được tôi đâu.
Nhưng bây giờ Hạ Nghị lộ vẻ không muốn nói, anh ta lại không thể trực tiếp.
Tính cách của Hạ Nghị anh ta hiểu, biết người này không hy vọng người khác hỏi quá nhiều chuyện anh không muốn nói.
Hạ Vương Chi chỉ có thể tìm cơ hội, bây giờ đi cũng không cam tâm, bèn xắn ống tay áo lên: “Vậy tôi cũng bắt một ít cá ăn.”
“Bây giờ cá ít, xem vận may vậy.”
Dù sao khi đào đập chứa nước, lúc đó có không ít cá chạy đi, rất nhiều người đều biết tin tới bắt cá.
Bây giờ có lẽ trong suối cũng chỉ có “Hai ba con” .
Cá bơi nhanh ở trong nước, hơn nữa cả người trơn tuồn tuột, không dễ bắt như thế.
Hạ Vương Chi thất bại nhiều lần, ngược lại Hạ Nghị cầm một cây cọc gỗ cắm xuống một cách chính xác.
Trời đã tối rồi, anh cũng không đi đến chỗ nước sâu, bắt năm con cá cho Bách Nguyệt.
Hạ Nghị nhìn năm con cá này, thầm nghĩ tạng người như Bách Nguyệt, có lẽ không ăn nhiều, năm con cá vẫn có thể cho đối phương ăn no.
Hạ Vương Chi chỉ bắt được một con cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595818/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.