Quản lý cảm thấy ngọn nguồn việc này từ chỗ Bách Nguyệt truyền đến.
Vì thế anh ta mở miệng hỏi: “Tất cả mọi người nói ngày hôm qua cô cùng đi chung với một người đàn ông là chuyện gì hả?”
Lúc nói câu này, trong giọng nói của quản lý rõ ràng mang theo hiếu kỳ và trêu chọc không dằn lòng nổi.
Chà chà chà.
Rốt cuộc là thằng già nào lừa nhỏ ngốc vậy.
Trước kia lão già độc thân ép lấy mà không được, bây giờ đổi sang một lão già khác dùng phương pháp dụ dỗ?
Xem ra nhỏ ngốc này vẫn thật dễ lừa.
Bách Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn anh ta: “Không thể sao?”
Quản lý bị thái độ như chuyện đương nhiên của cô làm giật mình.
Chuyện này… Đương nhiên có thể.
Có vài nam nữ quen nhau, đừng nói là trai đơn gái chiếc đi cùng nhau, bọn họ còn nắm tay, thậm chí đi mệt còn ôm.
Anh ta là người từng trải, mọi người đều là người, ở phương diện tình cảm lựa chọn cách xử lý không khác mấy.
Bách Nguyệt hỏi ngược lại như thế, quản lý lập tức ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, có thể.
Những cô gái khác đi cùng con trai đâu thấy mọi người coi như trò cười.
Quản lý không nói có thể.
Bách Nguyệt tiếp tục vui sướng nhào mì, cô muốn làm ra bánh màn thầu cực kỳ ngon sau đó để Hạ Nghị ăn vào là không thể quên được.
Cô cũng không cảm thấy mệt, cô thích nhìn dáng vẻ người khác ăn món ăn của mình không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Cứ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595816/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.