Bách Nguyệt muốn đi nhào mì, nhưng trong lòng ngứa ngáy, nghiêm túc nói với mọi người: “Mua đồ phải trao đổi bình đẳng, vậy tôi lấy tin tức tôi biết trao đổi với mọi người được không?”
Các bác gái thầm nghĩ một đứa ngốc như cô thể có tin tức gì?
Bách Nguyệt nghiêm túc chỉ vào một bác gái: “Thím từng mắng mọi người, sao mọi người không phải là kẻ chết sớm, một đám bất tài làm việc ở trong nhà bếp.”
Sắc mặt của bác gái đó trắng bệch.
Bà ta từng nói như thế, khi đó bà ta cùng nhào mì với Bách Nguyệt, bác gái muốn đổi chức vụ, thế nhưng không đổi được.
Nhào mì không phải một chuyện dễ dàng, bà ta vừa nghĩ tới mình phải nhẫn nhịn mỗi ngày nhào mì, trong lòng lập tức nổi nóng.
Nhiều người ăn mì như vậy, bà ta phải nhào bao nhiêu.
Bà ta cảm thấy là do mình không có quan hệ, vì thế người quản lý phân công việc mới có thể cho mình một công việc vừa khổ vừa mệt.
Đây chính là chức vụ của đồ ngu, dựa vào cái gì thêm bà ta vào.
Trong lòng oán hận, bà ta vừa nhào mì vừa mắng người.
Bác gái này cảm thấy Bách Nguyệt là nhỏ ngốc, cho nên không nghe hiểu ý của mình.
Mà mắng người nhất định phải mắng ra mới thoải mái.
Cho nên bà ta mắng những câu đó, đều cất giấu ở trong đầu Bách Nguyệt.
Bây giờ Bách Nguyệt thuật lại, bác gái biến sắc vội vã mắng Bách Nguyệt: “Nhỏ ngu này cô đang làm gì vậy?”
Bách Nguyệt chớp mắt mấy cái, hỏi: “Lẽ nào lúc đó cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595815/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.