Cuối cùng Bách Nguyệt càng nghĩ càng oan ức, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống đất.
Ở dưới ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuống, từng giọt nước mắt giống như vàng bắn tung toé ra.
Hạ Nghị thấy dáng vẻ cô ngốc luôn cười vui vẻ, bây giờ đột nhiên thấy cô oan ức rơi nước mắt, một kẻ luôn cẩu thả như anh lần đầu tiên không biết nên làm thế nào cho phải.
Anh biết cách ở chung giữa đàn ông với nhau.
Đều là anh em, không phục thì đánh.
Thế nhưng con gái nên dỗ thế nào.
Anh không có em trai em gái gì, không biết nên dỗ người thế nào.
“Cô khóc cái gì?”
Bách Nguyệt nói thật: “Anh gạt em.”
Hạ Nghị nhìn quần áo trên tay mình, thầm nghĩ mình không cho cô giặt quần áo chính là lừa dối cô?
Mình đâu có hứa hẹn sau này quần áo của mình đều do Bách Nguyệt giặt?
Bách Nguyệt hít mũi : “Chính anh nói mình là một người đàng hoàng, không thô tục.”
Hạ Nghị thầm nghĩ mình từng nói lời này lúc này?
Con mẹ nó anh không có bất kỳ ấn tượng nào.
Mình đâu giống cha thích uống rượu đến nỗi không tìm ra hướng bắc.
Đầu óc anh rất tỉnh táo.
Thế nhưng Bách Nguyệt quá mức đương nhiên, thật giống như chuyện này thực sự là lỗi của anh.
“Cô ngốc, cô…”
Trước đó Bách Nguyệt vốn còn không cảm thấy gì, thế nhưng bây giờ vừa nghe anh còn gọi mình là cô ngốc, trong lòng càng thêm oan ức.
Vẫn phải tức giận.
Cô không biết nên miêu tả loại tâm trạng này thế nào, con mắt chua xót, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595812/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.