Mẹ nuôi tức đến nổ phổi đẩy con gái hai từ trong nhà ra ngoài, chỉ vào vườn rau này: “Súc sinh, xảy ra chuyện gì hả?!”
Những thôn dân khác cũng ép hỏi: “Nhị Nữu, ngày hôm qua cháu nói những mầm rau đó là của nhà cháu mà.”
Sắc mặt em hai trắng bệch, cô ta mười bảy mười tám tuổi, lớn lên ở trong thôn này, chưa từng thấy cảnh đời gì.
Bình thường tất cả mọi người không cãi với cô ta, khiến cô ta càng ngày càng tự kiêu, chưa từng trải qua chút chèn ép nào.
Bây giờ gặp chuyện, đầu óc của cô ta trống rỗng, theo bản năng nói ra chuyện mình nhổ mầm rau của Bách Nguyệt.
Vừa nói ra lời này, những thôn dân khác đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, đây gọi là ác giả ác báo.
Trên mặt cha mẹ nuôi thoáng đỏ thoáng xanh, cuối cùng mặt dày hét lên: “Nhất định là con nhãi chết tiệt Bách Nguyệt đó làm ra, nó muốn hại chết một nhà chúng tôi!”
Bọn họ khí thế hùng hổ đi tìm Bách Nguyệt tính sổ.
Mọi người nhìn một nhà sống chết không phân rõ phải trái, lắc đầu.
Có người giễu cợt một tiếng: “Không cảm thấy ngại mà tìm người ta gây phiền phức?”
“Nếu như mầm rau của tôi bị nhổ, tôi cũng trực tiếp lật ngược vườn rau nhà ông ta.”
“Cô ngốc này là đồ ngốc, nhưng tôi thấy cô ấy sẽ không bị thiệt thòi gì.”
“Người ta chậm chạp, thế nhưng không có nghĩa là kẻ ngốc phải chịu thiệt, tôi thấy cô ấy cũng không phải ngốc thật, có thể là có vấn đề gì chưa chữa khỏi. Nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595810/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.