Tối đến, cả nhà cha mẹ nuôi không kịp đợi lâu thêm nữa mà nói tin tức này cho Bách Nguyệt.
Bọn họ cảm thấy Bách Nguyệt là một kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không phản kháng lại.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Cô gái ngốc nghếch này nghe xong cũng chỉ thản nhiên ậm ừ một tiếng.
Chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.
Trong lòng bọn họ lại nói thầm, trước đó Bách Nguyệt gặp mấy đối tượng xem mắt đều tỏ vẻ không hài lòng, còn nghĩ cách khiến người ta tức giận bỏ đi.
Tại sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế nhỉ?
Lão Bách đâm ra lại lo lắng cô lại nảy ra ý đồ xấu gì đó.
Nhưng mà mẹ nuôi lại không cảm thấy như vậy.
Mẹ nuôi lén lút nói nhỏ bên tai chồng mình: “Con này nó bị thần kinh mà, sao nó hiểu được? Nói không chắc nó còn chẳng biết thế nào là lấy chồng đâu, lần trước nó không thích chắc chỉ là do không thích người lạ, bây giờ nó chưa thấy lão già kia, nên mới không phản kháng.”
“Đợi đến lúc đưa đến nhà người ta, gạo nấu thành cơm, để xem đồ ngốc này còn có thể làm gì được.”
Lão Bách nghe thấy có lý, thế là cũng không muốn nói nhiều với Bách Nguyệt.
Thậm chí khi Bách Nguyệt rời khỏi còn gật đầu hỏi thêm một câu: “Vậy lúc nào thì con gả đi ạ?”
Nhìn dáng vẻ như rất mong chờ, khiến cho cha nuôi lại càng vui mừng hơn.
“Ngày mai đã phải thu dọn đồ đạc rồi ạ?” Cô sợ xảy ra gì đó ngoài ý muốn, vẫn hỏi lại một câu.
Cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/260376/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.