Chẳng lẽ cô gái kia không làm được việc nặng, cho nên mới tìm cách khá nhẹ nhàng để mình làm việc cho cô.
Hạ Nghị mài răng kèn kẹt, cô ngốc này thực sự giặt quần áo cho anh à?
Hôm sau Hạ Nghị vào lúc nghỉ trưa, lần đầu tiên nghiêm túc mà tìm một người cùng thôn, hơn nữa còn biết được không ít tin tức từ miệng người nọ.
Bởi vì mấy người đàn ông ngồi cùng nhau ăn trưa thường hay ngồi nói chuyện, Hạ Nghị thuận miệng hỏi một câu, đối phương cũng không phát hiện điều kỳ lạ.
Hạ Nghị ngước mắt lên nhìn chằm chằm đối phương: “Cái con ngốc Bách Nguyệt ở thôn các anh, tôi nhìn cũng không giống như bị khùng lắm.”
Đối phương nghe vậy lập tức cười phá lên.
“Cô ta đúng thật là bị ngốc, cô ta rất kỳ lạ, từ bé đến giờ tôi cũng không nghe thấy cô ta nói mất câu!”
Hạ Nghị nghe thế, âm thầm nghĩ Bách Nguyệt ở trước mặt mình vẫn luôn càm ràm đủ thứ.
Đối phương lại nói: “Vẫn là đầu óc có vấn đề, cha mẹ nuôi của cô ta có đôi khi gọi cô ta, cô ta cũng không thèm đáp lại.”
“Mọi người đều nói có khi cô ta mắc bệnh hiểm nghèo gì đó. Không có tiền điều trị, không tiền thì chỉ đợi chết thôi.”
Những chuyện này đều là một số chuyện thời xưa rồi, không có gì để nói nữa.
Người cùng thôn tiếp tục nói: “Nếu nói chuyện hay nhất, thì chính là gần đây cô ta bị bán đi rồi không phải sao? Cha nuôi của cô ta tìm mấy nhà để bán mà chẳng ai thèm.”
Đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/260375/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.