Cha nuôi tức giận đến trực tiếp đuổi Bách Nguyệt đuổi ra khỏi nhà.
Cũng may lúc bị đuổi ra khỏi nhà đã sang mùa xuân, Bách Nguyệt không đến mức bị chết rét.
Người trong thôn đều nói Bách Văn Tài đối xử với cô con gái nuôi này thế là tận tình tận nghĩa, muốn Bách Nguyệt phải tôn kính ông ta, phải dưỡng lão ma chay cho ông ta, làm tròn chữ hiếu, chuyện quá khứ thì cứ cho nó qua đi, đừng để trong lòng.
Dù sao cha nuôi cũng đã lớn tuổi rồi, phải biết tôn kính ông ấy.
Tục ngữ có câu, trong nhà có một người già như có một bảo vật.
Hai hốc mắt của Bách Nguyệt đỏ hồng, cô mới không thèm, nhà cha nuôi dù nghèo, nhưng ông ta vẫn cho sáu cô con gái ruột đi học hai năm. Bọn họ đến trường đi học, còn Bách Nguyệt lại chỉ có thể đi theo cha mẹ nuôi ra đồng làm ruộng
Từ nhỏ cô đã yếu ớt, cũng không được ăn no, sức lực nhỏ không làm được việc nặng, cha mẹ nuôi lúc đó hết đánh lại mắng.
Các em gái được cho ăn học, biết viết tên của mình, cảm thấy bản thân cao hơn người khác, mỗi ngày cười nhạo Bách Nguyệt.
Bách Nguyệt không biết viết tên của mình, cha mẹ nuôi cũng thế, tên này là do tiên sinh xem bát tự lấy.
Mười mấy tuổi cô còn chưa biết tên mình viết như thế nào, mộc (木) thêm bạch
(白),vương (王) thêm nguyệt (月),nhưng âm đọc có nhiều chữ tương tự như vậy, Bách Nguyệt lại không biết chữ hán, cũng không biết ghép thế nào thành tên mình.
Dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/260349/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.